NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 72

Isidore nói, “Tôi kh-kh-không thích bị g-g-gọi là não gà. Ý tôi là, b-b-bụi

cũng ảnh hưởng nhiều đ-đ-đến ông, về thể chất. Dù có lẽ kh-kh-không ảnh
hưởng đến não ông, như với t-t-tôi.” Mình mất việc rồi, hắn nhận ra. Mình
không thể gọi điện được. Rồi ngay lập tức hắn nhớ rằng chủ con mèo đã
phóng đi làm. Sẽ không có ai ở nhà. “Tôi ng-ng-nghĩ là tôi sẽ gọi anh ta,”
hắn nói và lấy ra mẩu giấy ghi số điện thoại.

“Thấy chưa?” ông Sloat nói với Milt. “Hắn có thể làm nếu buộc phải

làm.”

Ngồi trước điện thoại hình, ống nghe trên tay, Isidore quay số.

“Vâng,” Milt nói, “nhưng không nên buộc hắn. Và hắn đúng, bụi cũng

ảnh hưởng đến ông. Ông gần như mù rồi và vài năm nữa ông chả nghe
được gì đâu.”

Sloat nói, “Mày cũng bị đấy Borogrove. Da mày như màu cứt chó ấy.”

Trên màn hình điện thoại, một khuôn mặt xuất hiện, một phụ nữ Trung

Âu, có vẻ thận trọng, tóc búi cao. “Vâng?” chị ta nói.

“Ch-ch-chị Pilsen phải không?” Isidore nói, nỗi kinh hoàng chạy khắp cơ

thể hắn. Hiển nhiên hắn không nghĩ đến tình huống này, nhưng chủ con
mèo có vợ, dĩ nhiên chị ta ở nhà. “Tôi muốn n-n-nói với chị về con m-m-
m…” Hắn ngưng lời, xoa cằm một cách máy móc. “Con mèo của chị.”

“Ồ vâng, anh đã nhận Horace,” chị Pilsen nói. “Là bị viêm phổi phải

không? Anh Pilsen nghĩ vậy.”

Isidore nói. “Con mèo nhà chị chết rồi.”

“Ôi trời đất thánh thần ơi.”

“Chúng tôi sẽ thay con mới, chúng tôi có bảo hiểm.” Hắn liếc về phía

ông Sloat, ông dường như tán thành. “Chủ công ty chúng tôi, ông Hannibal
Sloat…” Hắn ấp úng… “Sẽ đích thân…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.