NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 92

một con ong bắp cày bò trên cổ tay.” Gã xem đồng hồ, đếm giây. Và cũng
xem hai cây kim.

“Ong bắp cày là gì thế?”

“Một loại ong rất to, đốt rất đau.”

“Ồ, lạ thật.” Đôi mắt đã lớn càng mở to như trẻ con, như thể gã vừa tiết

lộ bí ẩn tuyệt cùng về sáng thế. “Chúng vẫn còn tồn tại sao? Tôi chưa hề
thấy một con nào.

“Chúng đã chết dần vì bụi phóng xạ. Cô thực sự không biết ong bắp cày

à? Cái hồi có ong bắp cày chắc cô đã sinh ra rồi chứ, chỉ mới…”

“Nói từ tiếng Đức cho tôi xem nào.”

Gã cố nhớ từ tiếng Đức chỉ ong bắp cày, nhưng không nghĩ ra. “Tiếng

Anh của cô quá hoàn hảo mà,” gã tức giận nói.

“Ngữ âm của tôi,” cô ta sửa lại, “thì hoàn hảo. Phải như vậy, để còn diễn

các vai trong nhạc của Purcell và Walton và Vaughan Williams . Nhưng
vốn từ của tôi không nhiều.” Cô ta e thẹn liếc nhìn gã.

“Wespe,” gã nói, khi nhớ ra từ tiếng Đức.

Ja, eine Wespe.” Cô ta cười. “Thế câu hỏi là gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.”

“Thử câu khác đi.” Giờ thì phản ứng thế nào cũng không có ý nghĩa gì

nữa. “Cô đang xem một bộ phim xưa trên ti vi, một bộ phim từ thời tiền
chiến. Phim đang chiếu cảnh một bữa tiệc. Món khai vị” – gã bỏ qua phần
đầu câu hỏi – “là chó hấp nguyên con nhồi cơm.”

“Không ai đi giết chó ăn thịt cả,” Luba Luft nói. “Chúng đáng giá một

gia tài. Nhưng tôi đoán đó là chó giả. Phải không? Nhưng chó giả thì toàn
dây điện và động cơ, không thể ăn được.”

“Thời tiền chiến,” gã nghiến răng.

“Tôi đâu có sống vào thời tiền chiến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.