NGƯỜI PHÀM - Trang 116

Đêm trước, ông đã mơ mình trần trụi nằm bên Millicent Kramer, học

viên lớp vẽ. Ông nằm trên giường ôm cái xác lạnh ngắt của bà, như đã từng
ôm Phoebe những lần bà bị đau nửa đầu dữ dội tới mức bác sĩ phải tới tiêm
moóc phin, thứ thuốc sẽ làm dịu cơn đau nhưng sẽ tạo ra rất nhiều ảo giác
kinh hãi. Tỉnh giấc trong đêm và bật hết đèn lên, ông uống chút nước rồi
mở tung cửa sổ, đi đi lại lại trong phòng để lấy lại bình tĩnh, nhưng dù cho
nỗ lực đến đâu, ông cũng chỉ nghĩ về một điều: khi tự sát bà ấy cảm thấy
thế nào. Liệu bà ấy có vội vàng nuốt hết đống thuốc ấy trước khi kịp đổi ý?
Và sau khi rốt cuộc đã uống, bà ấy có thét lên rằng mình không muốn chết,
rằng bà chỉ không thể chịu nổi bất cứ cơn đau đớn tàn hoại nào nữa, rằng bà
chỉ muốn cơn đau ngừng lại - la hét và khóc lên rằng bà chỉ muốn Gerald ở
đó giúp bà, bảo bà hãy cố lên và trấn an rằng bà có thể chịu được, rằng họ
có thể chịu đựng cùng nhau? Liệu bà có chết trong nước mắt, vẫn còn lẩm
bẩm tên ông ấy? Hay bà tiến hành mọi sự trong điềm tĩnh, cuối cùng tin
chắc mình chẳng thể phạm sai lầm? Bà có chậm rãi, thanh thản cầm lọ
thuốc bằng cả hai tay rồi dốc hết ra lòng bàn tay, từ từ nuốt hết bằng cốc
nước cuối cùng, với cảm giác cuối cùng về nước? Ông tự hỏi có phải bà đã
cam chịu và trầm tư, can đảm trước tất cả những gì mình bỏ lại phía sau, có
lẽ còn mỉm cười giữa hai hàng nước mắt mà nhớ lại toàn bộ niềm vui, toàn
bộ những gì từng khiến bà phấn khích, hài lòng, liệu tâm trí bà có đong đầy
hàng trăm khoảnh khắc bình thường vốn chẳng mang nhiều ý nghĩa, nhưng
giờ dường như lại đang làm ngập tràn những ngày còn lại trong hạnh phúc
giản dị? Hay bà đã chẳng còn quan tâm đến những gì bỏ lại nữa? Có phải
bà không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ nghĩ trong đầu, cuối cùng thì cũng hết đau, rốt
cuộc cũng không còn đau, và giờ chỉ cần phải thiếp đi để giã từ điều tuyệt
vời này?

Nhưng làm sao một người có thể tình nguyện chọn cách từ bỏ sự đủ đầy

trần thế để đổi lấy hư không bất tận ấy? Làm sao ông có thể làm thế? Ông
có thể nào điềm tĩnh nằm xuống mà nói lời tạm biệt? Ông có sức mạnh tung
hê mọi thứ như Millicent Kramer không? Bà cũng tầm tuổi ông. Sao lại
không nhỉ? Trong hoàn cảnh khó khăn như bà, thêm bớt vài năm cũng có là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.