NGƯỜI PHÀM - Trang 22

Thiếp đi được một lúc thì ông nghe thấy tiếng động trong phòng và tỉnh

dậy thấy tấm rèm ngăn giữa hai giường đã được kéo lại che kín giường bên
kia và thấy ở phía bên đó các bác sĩ và y tá đang làm việc - ông có thể thấy
bóng họ di chuyển và nghe thấy tiếng họ thì thầm. Khi một y tá từ sau tấm
rèm đi ra, cô thấy ông đang thức nên tiến lại dịu dàng bảo ông, "Ngủ tiếp đi
cháu. Mai cháu sẽ có một ngày quan trọng đấy." "Có chuyện gì thế ạ?" ông
hỏi. "Không có gì đâu," cô đáp, "bọn cô thay băng cho bạn ấy thôi mà.
Nhắm mắt lại ngủ tiếp đi cháu."

Sáng hôm sau ông bị đánh thức dậy sớm để chuẩn bị cho cuộc phẫu

thuật và mẹ ông ở đó, đã có mặt ở bệnh viện và mỉm cười với ông từ cuối
giường.

"Chào buổi sáng, con yêu. Cậu bé can đảm của mẹ thế nào rồi?"

Nhìn sang giường bên kia, ông thấy chăn ga đã bị lột đi hết. Với ông,

không gì chứng minh cho chuyện đã xảy ra rõ bằng cảnh tấm đệm trần cùng
chiếc gối không vỏ xếp giữa chiếc giường trống.

"Thằng bé đó chết rồi" ông nói. Quả là đáng nhớ khi ông phải vào bệnh

viện ở tuổi nhỏ như vậy, nhưng còn đáng nhớ hơn khi ông đã chứng kiến
cái chết. Đầu tiên là cái xác trương phềnh, tiếp theo là thằng bé đó. Suốt
đêm, khi tỉnh giấc thấy những bóng người chuyển động phía sau tấm rèm,
ông không sao không nghĩ: Các bác sĩ đang giết cậu ấy.

"Mẹ thì tin là bạn ấy chuyển đi thôi, con yêu ạ. Bạn ấy phải chuyển sang

tầng khác."

Đúng lúc ấy hai hộ lý xuất hiện để đưa ông vào phòng mổ. Khi một

trong hai người đó bảo ông đi vệ sinh, việc đầu tiên ông làm là kiểm tra
xem chỗ thoát vị đã hết chưa. Nhưng nó đã trở lại. Giờ thì chẳng có cách
nào thoát khỏi cuộc phẫu thuật nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.