NGƯỜI PHÀM - Trang 65

Ông mang thuốc lại cho bà, và với phần còn lại của cốc nước, bà uống

thuốc, một loại thuốc phiện có khả năng giảm đau trong ba, bốn tiếng đồng
hồ, một viên thuốc lớn hình thoi màu trắng khiến bà thư giãn trong dự cảm
mình sẽ đỡ đau ngay khi nuốt. Lần đầu tiên kể từ khi bà bắt đầu đi học ông
có thể thấy rõ rệt rằng, hẳn bà phải quyến rũ biết bao trước khi đời bà bị sự
thoái hóa của chiếc cột sống già nua ấy chiếm lấy.

"Bà cứ nằm đây cho tới khi thuốc có tác dụng nhé," ông nói. "Rồi vào

lớp sau."

"Tôi thành thật xin lỗi vì tất cả chuyện này" bà nói khi ông rời đi. "Chỉ là

đau đớn khiến ta cô độc quá." Và đến đây lòng can đảm lại nhường bước,
bỏ lại bà úp mặt vào tay nức nở. "Thật hổ thẹn."

"Chẳng có gì đáng hổ thẹn ở đây."

"Có chứ, có đấy” bà khóc. "Cái sự không thể tự chăm sóc bản thân, cái

nhu cầu thảm hại cần được an ủi..."

"Trong hoàn cảnh này, chẳng gì trong số đó đáng hổ thẹn, dù chỉ một

chút."

"Ông sai rồi. Ông không biết đâu. Sự phụ thuộc, bất lực, đơn độc, sợ

hãi... tất cả đều khủng khiếp và đáng hổ thẹn. Cơn đau khiến ông sợ hãi
chính mình. Cái tha tính tối thượng của nó thật kinh khủng."

Bà ấy xấu hổ khi thấy mình đã thành ra như vậy - ông nghĩ - bị làm cho

xấu hổ, nhục nhã, tầm thường đến mức gần như chẳng thể nhận ra chính
mình nữa. Nhưng ai trong số bọn họ lại không thế chứ? Tất cả họ đều thấy
xấu hổ khi thấy mình đã thành ra thế nào. Chẳng lẽ ông lại không như vậy?
Xấu hổ vì những thay đổi về thể chất. Vì sự suy giảm khả năng đàn ông. Vì
những sai lầm đã bóp méo ông và vì những cú sốc - cả tự mình gây ra lẫn từ
bên ngoài tới - đã làm ông biến dạng. Thứ mang lại cho quá trình suy giảm
mà Millicent Kramer phải chịu đựng một tầm vóc vĩ đại kinh hoàng - dù nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.