NGƯỜI PHÀM - Trang 97

"Đến tận bây giờ," ông buồn bã nói. "Đến tận nước này. Con có muốn ba

lái xe tới không?"

"Con sẽ báo tin cho ba. Để xem tình hình thế nào đã. Họ tin là mẹ đã qua

cơn nguy kịch."

"Mẹ con có phục hồi được không? Bà ấy sẽ nói lại được chứ?"

"Bác sĩ bảo vậy. Ông ấy nghĩ mẹ sẽ phục hồi một trăm phần trăm."

"Tuyệt quá" ông nói, nhưng thầm nghĩ, Để xem điều ông ta nghĩ trong

một năm tới sẽ thế nào.

Ông thậm chí còn không cần hỏi, Nancy đã nói, "Khi xuất viện, mẹ sẽ về

ở với con. Matilda sẽ trông mẹ ban ngày còn con sẽ lo trong khoảng thời
gian còn lại." Matilda là vú em người Antigua and Barbuda, Nancy thuê để
chăm sóc bọn trẻ khi cô phải đi làm trở lại.

“Thế thì tốt," ông nói.

"Mẹ sẽ bình phục hoàn toàn, nhưng quá trình phục hồi sẽ mất nhiều thời

gian."

Chính ngày hôm đó ông đã định lái xe đi New York để bắt đầu tìm một

căn hộ cho tất cả bọn họ; nhưng thay vì thế, sau khi nói chuyện với Nancy,
ông vào thành phố thăm Phoebe ở bệnh viện và rồi tối đó lại lái xe trở lại bờ
biển đơn độc sống tiếp đời mình ở đó. Nancy, hai đứa sinh đôi, và ông -
ngay từ đầu đã thật là một ý tưởng nực cười, và thiếu công bằng nữa, một
sự từ bỏ cam kết ông tự đặt ra với mình cái thời mới chuyển tới bờ biển,
cam kết sẽ bảo vệ đứa con gái quá nhiệt tình khỏi những nỗi sợ và sự mong
manh của một lão già. Giờ thì Phoebe ốm đến thế, và cái thay đổi ông
tưởng tượng ra cho họ ấy đằng nào cũng bất khả thi, và ông quyết tâm sẽ
không bao giờ ấp ủ bất cứ kế hoạch nào dạng đó cho Nancy nữa. Ông
không thể để cô thấy ông như tình trạng thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.