NGƯỜI PHÀM - Trang 99

Ông nhớ bà đã trích dẫn từ trí nhớ cho ông, một cách chính xác bằng tiếng
Anh thời Trung cổ và không phải để phô trương, phần lời tựa cho The
Canterburry Tales

[9]

và, còn nữa, cách diễn đạt cũ đến ngạc nhiên học

được từ người cha kiểu cách của mình, những câu như "Hiểu được cái này
hẳn phải khổ sở lắm đây" và "Nói thế cũng chẳng đến nỗi quá oan," đã
khiến ông phải lòng bà ngay cả khi chưa hề trông thấy bà sải bước mạnh mẽ
qua cửa phòng làm việc của ông, một phụ nữ trẻ chín chắn, người duy nhất
trong cơ quan không tô son môi, cao và không có ngực, mái tóc đẹp buộc ra
sau khoe cả chiếc cổ thon và đôi tai dái nhỏ thanh tú của một đứa trẻ. "Sao
thỉnh thoảng anh cứ cười khi em nói thế," bà hỏi ông vào lần thứ hai ông
đưa đi ăn tối, "sao anh cứ cười khi em hoàn toàn nghiêm túc?" "Vì em
quyến rũ anh, mà em chẳng hề biết sức quyến rũ của mình." "Còn nhiều
điều phải học quá," bà nói khi ông đi cùng taxi đưa bà về nhà; khi ông nhẹ
nhàng đáp, không cảm thấy một gợn vội vàng, "Anh sẽ dạy em," bà đã phải
lấy hai tay che mặt. "Em đang đỏ mặt. Em đỏ mặt mất thôi," bà nói. "Ai
không đỏ mặt chứ?" ông đáp, và ông tin rằng bà đỏ mặt vì nghĩ ông đang có
ý nói đến chủ đề ngoài câu chuyện giữa họ khi ấy - không phải về những
tác phẩm bà chưa từng được xem - mà là về đam mê tình dục, và đúng là
ông có ý đó thật. Trong chiếc taxi ấy ông không hề nghĩ tới việc cho bà xem
tranh của Rembrandt ở bảo tàng Metropolitan mà chỉ nghĩ tới những ngón
tay dài và khuôn miệng rộng của bà, dù chẳng bao lâu sau đó ông đã đưa bà
tới không chỉ bảo tàng Metropolitan mà còn cả Modern, Frick, và
Guggenheim. Ông nhớ bà cởi đồ bơi giữa những cồn cát ấy. Ông nhớ họ,
vào cuối buổi chiều, cùng nhau bơi qua vịnh về nhà. Ông nhớ mọi thứ ở
người phụ nữ bộc trực, chân thành này đã từng khiến ông phấn khích bất
ngờ ra sao. Ông nhớ sự cao quý trong tính thẳng thắn của bà. Bà lấp lánh
nổi bật ngay trên sự giản dị của mình. Ông nhớ đã từng bảo bà, "Anh không
thể sống thiếu em," và bà đáp, "Trước anh chưa ai từng nói với em như
thế," và ông thừa nhận, "Chính anh cũng chưa từng nói điều đó với ai."

Mùa hè năm 1967. Phoebe mới hai mươi sáu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.