NGƯỜI RỖNG - Trang 107

ấy. Có cái gì đó khiến ông ấy phải chôn vùi hết quá khứ của mình không?’

“… nhưng nó sẽ làm mất uy tín của Ernestine Dumont,” Drayman nói, dữ

dội cao giọng hơn. “Ông không thấy điều tôi đang ám chỉ à? Còn con gái
của Grimaud thì sao? Và các ông đào sâu vào vấn đề này dựa trên những
phán đoán hoang đường rằng một hoặc cả hai người em của ông ta còn sống.
Họ chết rồi, và người chết không thể đội mồ đứng dậy được. Cho tôi hỏi ông
lấy từ đâu ra cái ý tưởng cho rằng một trong những người em của Grimaud
đã giết ông ấy?”

“Từ chính Grimaud,” Hadley nói.

Trong một giây Rampole nghĩ dường như Drayman không hiểu. Rồi ông

ta run rẩy đứng lên khỏi ghế, như bị ngạt thở. Ông sờ soạng cởi áo khoác, sờ
tay lên họng, và lại ngồi xuống. Chi có ánh mắt đờ đẫn của ông là không
thay đổi.

“Ông lừa tôi đấy à?” ông ta hỏi – từ vẻ nghiêm nghị bên ngoài của ông

phát ra giọng điệu run rẩy, cáu kỉnh như của trẻ con. “Tại sao các ông lại lừa
tôi?”

“Đó là sự thật đấy. Đọc cái này đi!”

Rất nhanh, Hadley dúi cho ông ta tờ giấy nhắn của bác sĩ Peterson.

Drayman thò tay ra cầm nhưng rồi rụt lại và lắc đầu.

“Nó chẳng cho tôi biết gì cả, thưa ông. Tôi… tôi… ý ông là ông ấy đã nói

gì đó trước khi…?”

“Ông ấy nói hung thủ là em trai ông ấy.”

“Ông ấy còn nói gì khác không?” Drayman hỏi ngập ngừng.

Hadley để cho ông già động não, và không trả lời. Chẳng mấy chốc,

Drayman tiếp tục: “Nhưng tôi phải nói với ông rằng điều này thật kì quái!
Có phải ý ông là gã khoác lác đã đe dọa ông ấy, kẻ mà ông ấy chưa từng gặp
trong đời, lại là một trong những người em của ông ấy? Tôi cho là các ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.