NGƯỜI RỖNG - Trang 109

Rampole nhìn thấy vết máu khi Drayman, đang đứng lưỡng lự bên cạnh

ghế và cởi áo khoác ngoài ra, đưa tay lần ngang ngực như thể đang dò dẫm
dưới sàn. Ông ta mặc một bộ vét màu xám nhạt, vì thế vết máu bắn vào hiện
lên rất rõ. Nó giống một vết bẩn màu tối chạy dọc thân áo bên phải đổ xuống
túi áo. Ngón tay của Drayman tìm thấy nó và dừng lại. Những ngón tay cọ
vào vết máu, rồi chùi vào nhau.

“Không thể là máu được,” ông ta lẩm bẩm vẫn với vẻ cáu kỉnh. “Tôi

không biết nó là gì, nhưng không thể là máu được, tôi đảm bảo với các
ông!”

“Chúng tôi sẽ phải xem xét điều đó. Xin ông hãy cởi áo ra. Tôi e là phải

yêu cầu ông để lại nó cho chúng tôi. Có gì trong túi áo ông muốn lấy ra
không?”

“Nhưng…”

“Cái vết đó ở đâu ra?”

“Tôi không biết. Tôi thề có Chúa tôi không biết, và tôi khong thể tưởng

tượng nổi. Nó không phải máu. Sao ông lại nghĩ như thế?”

“Xin hãy đưa cái áo cho tôi. Tốt!” Hadley lạnh lùng quan sát Drayman,

với những ngón tay run rẩy, lấy từ trong túi ra vài đồng xu, một tấm vé xem
biểu diễn, một cái khăn tay, một bao thuốc hiệu Woodbine và một hộp diêm.
Rồi Hadley lấy cái áo và trải ra trên đùi. “Ông có phản đối nếu chúng tôi
khám phòng ông không? Tôi phải nói rõ là tôi không có quyền làm điều đó,
nếu ông từ chối.”

“‘Không phản đối gì cả,” ông già trả lời, giọng đều đều. Ông ta xoa tay

lên trán, “Nếu ông nói cho tôi biết chuyện đó xảy ra như thế nào, ông thanh
tra! Tôi không biết. Tôi đã cố làm chuyện đúng – đúng vậy. Chuyện đúng…
tôi không liên quan gì đến vụ này cả.” Ông ta ngừng lại và cười với vẻ chua
chát khiến Rampole thấy khó hiểu nhiều hơn là nghi ngờ. “Tôi có bị bắt
không? Tôi cũng không phản đối chuyện đó đâu, ông biết đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.