như ông ta không quan tâm chúng ta nghĩ gì về ông ta. Hay thậm chí cả
những gì chúng ta có thể làm với ông ta nữa. Có lẽ vì thế mà đám thanh niên
không thích ông ta.”
“Hừm, đúng. Khi nào tôi thu dọn xong dống giấy tờ trong lò sưởi,” tiến sĩ
Fell làu nhàu,“tôi sẽ về nhà suy nghĩ. Bởi điều tôi nghĩ bây giờ…”
“Vâng?”
“Rất kinh khủng.”
Tiến sĩ Fell đứng bật dậy khỏi ghế, kéo cái mũ rộng vành xuóng che mắt,
và vung vẩy cái gậy.
“Tôi không muốn di đến giả thiết một cách vội vã. Ông sẽ phải đánh điện
để tìm hiểu sự thật. Ha! Đúng rồi. Nhưng câu chuyện về ba cỗ quan tài là cái
mà tôi không tin, mặc dù Drayman thì chắc có, Chúa mới biết được! Trừ khi
toàn bộ giả thiết của ta đổ xuống sông xuống bể, chúng ta vẫn phải giả sử là
hai anh em nhà Horváth kia vẫn còn sống. Đúng không?”
“Câu hỏi là…”
“Chuyện gì đã xảy ra với họ. Đúng. Giả thiết của tôi dựa trên cơ sở là
Drayman tin rằng những gì ông ta kể là sự thật. Điểm đầu tiên! Tôi không
mảy may tin là ba anh em nhà họ bị tống vào tù vì bất đồng chính trị.
Grimaud, với ‘số tiền nho ông ta dành dụm được’, trốn thoát khỏi nhà tù.
Ông ấy sống âm thầm trong năm năm hoặc hơn, và bỗng nhiên, ‘thừa kế’
một gia sản khổng lồ, dưới một cái tên hoàn toàn khác, từ một người mà
chúng ta chưa từng nghe tới. Nhưng ông ấy chuồn khỏi Pháp để tận hưởng
nó mà không ho he gì. Thêm vào điểm thứ hai! Bí mật nguy hiểm trong cuộc
đời của Grimaud là gì, nếu tất cả những điều trên là sự thật? Hầu hết mọi
người đều nghĩ Monte Cristo vượt ngục là một câu chuyện thú vị và lãng
mạn, và đối với người Anh, cái tội mà Grimaud phạm phải chỉ ghê tởm và
gây nhiều phẫn nộ như tội ăn cắp cái đèn xin qua đường hay đấm vào mắt
cảnh sát trong đêm đua thuyền. Khỉ thật, Hadley, không thể như thế được!”
“Ý ông là…?”