NGƯỜI RỖNG - Trang 132

“Grimaud lúc nào cũng làm việc – xin lỗi, tôi vẫn chưa quen nổi với ý

nghĩ ông ấy đã chết – lúc nào cũng làm việc đến 11 giờ. Sau 11 giờ ông có
thể làm phiền ông ấy đến bao giờ tùy thích, ông ấy thuộc dạng cú đêm,
nhưng trước đó thì không được. Burnaby lúc nào cũng chơi poker ở câu lạc
bộ. Mangan, thuộc dạng theo hầu, ngồi với con gái của Grimaud. Hai người
đó ở cùng với nhau hầu như mọi buổi tối. Tôi đến nhà hát hoặc đi xem phim,
nhưng không thường xuyên lắm. Tôi là ngoại lệ.”

“Tôi hiểu. Và sau khi đi nhà hát đêm qua? Ông về lúc mấy giờ?”

“Gần 11 giờ hoặc hơn một chút. Tôi vẫn không muốn ngủ. Tôi định đến

nhà Grimaud và làm một li với ông ấy. Và ông biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.
Mills đã kể cho tôi. Tôi xin phép gặp các ông, hoặc người nào đó chịu trách
nhiệm. Sau khi đợi ở tầng dưới một lúc lâu mà không ai chú ý đến mình,”
ông nói giọng hơi gắt gỏng, “tôi đi sang nhà dưỡng lão để xem tình hình
Grimaud thế nào. Tôi đến vừa lúc ông ấy qua đời. Ông Hadley, tôi biết
chuyện này thật kinh khủng, nhưng tôi thề với ông…”

“Sao ông lại muốn gặp tôi?”

“Tôi đã ở quán rượu khi gã Fley thốt ra lời đe dọa, và tôi nghĩ mình có thể

giúp ích cho cuộc điều tra. Tất nhiên ở thời điểm đó tôi nghĩ Fley chính là
hung thủ, nhưng sáng nay khi đọc báo…”

“Đợi đã! Trước khi ta nói đến chuyện đó, tôi hiểu là dù kẻ nào đóng giả

ông, hắn cũng đã bắt chước mọi cử chỉ điệu bộ của ông, đúng không? Tốt!
Vậy thì ông có nghi ngờ ai trong số những người thân (hoặc không thân) của
ông có thể làm điều đó?”

“Hoặc muốn làm điều đó,” tiến sĩ Fell nói lanh lảnh.

Pettis ngả lưng ra ghế, rất cẩn thận chú ý đến nếp gấp trên quần. Rõ ràng

sự lo lắng đã bị bộ óc ham hiểu biết và tò mò xua tan: một bài toán khó
khiến ông ta hứng thú. Chụm các ngón tay vào nhau, ông ta nhìn chằm chằm
ra bên ngoài những cửa sổ dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.