NGƯỜI RỖNG - Trang 136

“Thế còn những người ở quán Warwick? Ngoài những người chúng tôi

được nghe kể thì còn những người khác chứ?”

“Ồ, đúng. Có hai người không đến thường xuyên. Nhưng tôi không nghĩ

hai người họ có thể làm việc này. Có ông già Mornington, người đã làm việc
ở Bảo tàng Anh hơn 50 năm, ông ta có giọng nam cao bị vỡ không giả thành
giọng của tôi được. Ngoài ra còn có Swayle, nhưng tôi tin rằng anh ta nói
chuyện trên đài phát thanh tối qua, về đời sống của kiến hay gì đó, chắc là
có bằng chứng ngoại phạm…”

“Nói chuyện lúc mấy giờ?”

“Khoảng 9 giờ 45, tôi nghĩ thế, mặc dù tôi không thể khẳng định chắc

chắn. Ngoài ra, cả hai người họ chưa bao giờ đến nhà Grimaud. Còn những
người tình cờ ghé vào quán? Có thể có vài người ngồi nghe ở cuối phòng,
nhưng chưa có ai tham gia cuộc nói chuyện bao giờ. Tôi cho rằng đó là
manh mối tốt nhất của ông, dù cho nó rất mỏng manh.” Pettis lấy điếu thuốc
ra và đóng cái hộp lại nghe tách một cái. “Đúng. Chúng ta nên xác định kẻ
đó là một người lạ, nếu không thì chúng ta sẽ rơi vào cát lún mất. Burnaby
và tôi là hai người bạn thân duy nhất của Grimaud. Nhưng tôi không làm, và
Burnaby lúc đó đang chơi bài.”

Hadley nhìn Pettis. “Tôi cho rằng… Mà ông Burnaby thực sự đang chơi

bài lúc đó?”

“Tôi không biết,” Pettis thừa nhận một cách bộc trực.

“Nhưng tôi cá với ông là ông ta thực sự đang chơi bài lúc đó. Burnaby

không phải là kẻ ngốc. Và phải cần một gã cực kì đần độn mới quyết định
giết người vào cái đêm mà sự vắng mặt của gã ở một câu lạc bộ chắc chắn sẽ
bị người ta để ý.”

Rõ ràng điều này gây ấn tượng với ngài chánh thanh tra cấp cao nhiều

hơn tất cả những gì Pettis đã nói. Ông tiếp tục gõ tay xuống bàn với vẻ mặt
cau có. Tiến sĩ Fell cũng đang ngồi nhắm mắt trầm tư. Pettis tò mò nhìn từ
người này sang người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.