NGƯỜI RỖNG - Trang 138

rồi, Burnaby nói: ‘Ông không thích nó sao? Nó khiến Grimaud sợ phát
khiếp khi ông ấy nhìn thấy nó.’ ”

“Tại sao?”

“Tôi không để ý. Tôi cứ nghĩ nó là một trò đùa hay trò khoe khoang của

ông ấy, vì ông ấy cười khi nói điều đó, và Burnaby hay làm trò đó. Nhưng
bức tranh đó đã bị bỏ quên và đóng bụi trong một thời gian dài đến nỗi tôi
rất ngạc nhiên khi Grimaud ập vào xưởng vẽ vào sáng thứ sáu và hỏi mua
nó.”

Hadley thình lình nghiêng người về phía trước. “Ông cũng ở đó à?”

“Ở xưởng vẽ? Vâng. Tôi ghé qua sớm vì… tôi quên mất lí do rồi.

Grimaud thình thịch đi vào…”

“Giận dữ?”

“Đúng. Không. Hãy cho là ông ấy bị kích động đi.” Pettis nhớ lại, lén

quan sát Hadley. “Grimaud nói, giọng liến thoắng như súng liên thanh,
‘Burnaby, bức tranh ngọn núi muối của anh đâu rồi? Tôi muốn mua nó. Giá
bao nhiêu?’ Burnaby nhìn ông ấy với vẻ kì lạ. Burnaby tập tễnh đi ra chỉ vào
bức tranh và nói: ‘Nó là của ông đấy nếu ông muốn, ông bạn. Mang nó đi.’
Grimaud nói, ‘Không, tôi có việc cần dùng đến nó và tôi muốn mua nó.’ Khi
Bumaby ra một cái giá ngớ ngẩn như 10 shilling, Grimaud trịnh trọng lấy
tập chi phiếu ra và viết một tấm chi phiếu 10 shilling. Ông ấy không nói gì
ngoài việc ông ấy định treo nó lên một bức tường ở phòng làm việc của ông
ấy. Chỉ có thế. Ông ấy mang bức tranh xuống tầng dưới và tôi gọi xe đến
mang nó đi…”

“Nó có được bọc không?” tiến sĩ Fell hỏi, giọng ông chói tai đến nỗi

Pettis nhảy dựng.

Tiến sĩ Fell có vẻ quan tâm hơn, nếu không nói là tập trung cao độ khi

nghe Pettis kể lại chuyện này, hơn tất cả các điều khác Pettis đã nói. Tiến sĩ
cúi người về phía trước, tay nắm chặt lấy cái gậy, và Pettis nhìn ông với vẻ
tò mò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.