NGƯỜI RỖNG - Trang 137

“Tôi đã nói điều gì khiến các ông suy tư à?” ông ta nói, và Hadley lanh lợi

hẳn lên.

“Đúng, đúng! Đừng dừng lại! Giờ hãy nói về Burnaby, ông biết ông ấy đã

vẽ bức tranh mà tiến sĩ Grimaud mua để tự vệ chứ?”

“Để tự vệ? Bằng cách nào? Khỏi cái gì?”

“Chúng tôi không biết. Tôi hi vọng là ông có thể giải thích điều đó.”

Hadley chăm chú quan sát Pettis. “Cái sở thích nói những câu bí hiểm có vẻ
được di truyền trong gia đình này. Nhân tiện, ông có biết gì về gia đình ông
ấy không?”

Pettis bối rối trông thấy. “Chà, Rosette là một cô gái quyến rũ. Ờ… mặc

dù tôi không cho là con bé thích nói những câu bí hiểm. Ngược lại là khác.
Theo tôi con bé hơi quá hiện đại.” Trán ông nhăn lại. “Tôi chưa gặp vợ
Grimaud bao giờ, bà ấy đã qua đời nhiều năm rồi. Nhưng tôi vẫn không
thấy…”

“Không sao. Ông nghĩ thế nào về Drayman?”

Pettis chặc lưỡi. “Ông già Hubert Drayman là người đáng tin nhất tôi từng

gặp. Đáng tin đến nỗi vài người còn nghĩ trong ông ta hẳn phải che giấu một
sự xảo trá quỷ quyệt. Xin lỗi, nhưng các ông nghi ngờ ông ta phải không?
Nếu có, tôi nên quên điều đó đi.”

“Chúng ta quay lại với Burnaby vậy. Ông có biết vì sao ông ta lại vẽ bức

tranh đó, hay vẽ vào lúc nào, hay bất cứ thông tin gì về nó không?”

“Tôi nghĩ ông ấy vẽ nó vào khoảng một, hai năm trước. Tôi nhớ rất rõ, vì

đó là bức tranh lớn nhất trong xưởng vẽ của ông ấy. Ông ta dùng nó như một
tấm bình phong, hay để phân chia xưởng vẽ, hay để dựng ở cuối phòng, mỗi
khi ông ấy cần. Có lần tôi từng hỏi ông ấy bức tranh này nói lên điều gì. Ông
ấy nói, ‘Một hình ảnh tưởng tượng về một nơi tôi chưa từng thấy.’ Nó có tên
tiếng Pháp, Dans l’Ombre des Montagnes du Sel, hay đại loại như vậy.” Ông
ta thôi không gõ điếu thuốc chưa châm vào hộp thuốc. Bộ não tò mò, hoạt
động không biết mệt mỏi của ông lại hoạt động trở lại. “À ha! Giờ tôi nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.