NGƯỜI RỖNG - Trang 173

Câu chuyện Burnaby kể không có gì phức tạp. Burnaby kể là Grimaud đã

hỏi ông ta về bức tranh đó. Hỏi, xem, rồi lại hỏi, hỏi nhiều đến nỗi một
người có trí tưởng tượng ít phong phú hơn chắc hẳn cũng phải bắt đầu cảm
thấy nghi ngờ. Sự căng thẳng và bứt rứt do luôn bị giám sát đã khiến
Burnaby tìm cách giải mã bí ẩn như một cách tự vệ. Một vài mẩu giấy viết
tay kẹp trong sách trong thư viện của Grimaud, cái huy hiệu trên lò sưởi,
những từ ngữ Grimaud tình cờ nói ra… Burnaby nhìn Rosette với một nụ
cười lo lắng. Rồi, ông tiếp tục, khoảng ba tháng trước khi bị giết, Grimaud
đã tóm cổ ông, bắt ông thề sẽ giữ bí mật, rồi tiết lộ sự thật. “Sự thật” đó
cũng chính là câu chuyện mà Drayman đã kể với Hadley và tiến sĩ Fell đêm
hôm trước: bệnh dịch, hai người em đã chết và cuộc đào thoát.

Trong lúc Burnaby kể lại chuyện này, Rosette nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ

mặt vừa hoài nghi, vừa ngây ngô. Cuối cùng cô ta bật khóc. Những giọt
nước mắt thể hiện sự khuây khỏa.

“Chỉ có thế thôi à?” cô ta rít lên, thở nặng nề. “Không còn gì nữa? Đó là

điều tôi đã lo lắng suốt thời gian qua?”

“Chỉ có thế thôi, cô gái ạ,” Burnaby trả lời, khoanh tay lại. “Tôi đã bảo cô

là nó không tệ lắm mà. Nhưng tôi không muốn kể với cảnh sát. Nhưng vì cô
cứ khăng khăng…”

“Cẩn thận, Hadley,” tiến sĩ Fell kêu lên trầm trầm, và gõ vào cánh tay của

ngài chánh thanh tra cấp cao. Ông hắng giọng. “Đúng. Chúng tôi cũng có lí
do để tin vào câu chuyện đó, cô Grimaud.”

Hadley chọn cách tiếp cận khác. “Cứ cho tất cả là sự thật đi, ông

Burnaby: ông đã ở quán Warwick vào đêm Fley xuất hiện lần đầu tiên phải
không?”

“Đúng.”

“Vậy thì sao? Vì ông đã biết sự thật, ông không liên hệ hắn với chuyện

trong quá khứ sao? Nhất là khi hắn nói về ba cỗ quan tài?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.