NGƯỜI RỖNG - Trang 175

giống. Tôi nói, ‘Đúng, nhưng thật ra hắn ta có thể làm gì đây?’ Ông thấy
đấy, tôi định dụ ông ấy nói ra. Tôi nghĩ tội của ông ấy nghiêm trọng hơn tội
chính trị bình thường, nếu không thì ông ấy sẽ không giữ nó trong lòng lâu
đến thế. Ông ấy nói, ‘Ồ, hắn sẽ không làm gì đâu. Hắn không có gan. Hắn sẽ
không làm gì đâu.”’

“Bây giờ,” Burnaby cáu kỉnh nói và nhìn quanh, “các ông đã yêu cầu tôi

nói tất cả, nên tôi nói luôn chuyện này. Tôi không quan tâm. Ai cũng biết cả
rồi. Grimaud nói, với sự thẳng thắn đúng kiểu ông ấy, ‘Ông muốn cưới
Rosette, đúng không?’ Tôi thừa nhận. Ông ấy nói, ‘Rất tốt, tôi cho phép,’ và
bắt đầu gật gù và gõ vào tay ghế. Tôi phá lên cười và nói… Tôi nói gì đó đại
ý là Rosette có ý trung nhân khác rồi. Ông ấy nói: ‘À! Chàng trai trẻ kia! Để
tôi lo cho.’ ”

Rosette nhìn ông ta chằm chằm với ánh mắt sáng và cứng rắn khó dò, mắt

cô gần như nhắm lại. Cô ta nói bằng giọng quá khó đoán biết được cảm xúc.
Cô ta nói:

“Vậy là ông đã sắp xếp tất cả phải không?”

“Chúa ơi, đừng nổi giận chứ! Cô biết rõ hơn thế mà. Người ta hỏi tôi

những chuyện đã xảy ra, và tôi kể lại thôi. Điều cuối cùng ông ấy nói là dù
chuyện gì xảy ra với ông ấy, tôi cũng phải kín miệng…”

“Nhưng ông đã không làm thế…”

“Tôi làm theo lệnh của các ông.” Ông quay lại nhìn mọi người. “Chà,

thưa các ông, tôi chỉ kể được đến thế thôi. Khi ông ấy vội vã đến vào sáng
thứ sáu để lấy bức tranh, tôi cũng rất bối rối. Nhưng tôi được yêu cầu là
không nhắc gì đến chuyện đó nữa, và tôi đã làm như vậy.”

Hadley, người vẫn đang ghi chép vào sổ tay, tiếp tục viết mà không nói gì

cho đến cuối trang giấy. Rồi ông nhìn Rosette, người vẫn đang ngồi ở đi
văng, khuỷu tay chống lên gối. Cô ta mặc một cái váy màu tối bên trong áo
khoác lông, nhưng vẫn để đầu trần, khiến cho mái tóc vàng và khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.