NGƯỜI RỖNG - Trang 18

Một tấm màn được kéo sang một bên. Một trong hai cửa sổ sáng đèn bỗng

được kéo sầm lên ngay khi họ đi ngang qua. Một người trèo lên bậc cửa, tỏa
bóng lên tấm rèm, do dự, rồi nhảy xuống. Cú nhảy giúp anh ta vượt xa hàng
rào nhọn. Anh ta đáp xuống vỉa hè trên một chân, trượt trên tuyết trơn, té
xuống đường và suýt nữa bị xe cán phải.

Hadley đạp phanh. Ông nhảy ra khỏi xe khi nó vừa trượt vào lề đường và

nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông đó trước khi anh ta kịp đứng lên.
Nhưng Rampole dã thoáng thấy gương mặt anh ta dưới ánh đèn pha.

“Mangan!” anh nói. “Cái quái gì…!”

Mangan không đội mũ cũng không mặc áo khoác. Mắt anh ta lấp lánh

dưới ánh đèn như những bông tuyết trong suốt đang bám thành từng vệt trên
cánh tay và bàn tay của anh ta.

“Ai đấy?” anh ta hỏi bằng giọng khàn khàn. “Không, không, tôi không

sao! Thả tôi ra, khốn kiếp!” Anh giằng tay thoát khỏi cái nắm chặt của
Hadley và bắt đầu chùi tay lên áo. “Ai… Ted! Nghe này. Gọi người đi. Anh
cũng đi cùng nữa. Nhanh lên! Hắn khóa cửa nhốt chúng tôi trong phòng – có
tiếng súng ở tầng trên – chúng tôi vừa nghe thấy. Hắn khóa cửa không cho
chúng tôi ra, anh thấy đấy…”

Nhìn ra sau lưng, Rampole thấy bóng một người phụ nữ hắt lên cửa sổ.

Hadley cắt ngang những lời lắp bắp đó.

“Bình tĩnh nào. Ai khóa cửa không cho cậu ra?”

“Hắn ta, Fley. Hắn vẫn ở trong đó. Chúng tôi nghe thấy tiếng súng,

nhưng cánh cửa quá dày nên không phá được. Thế nào, các ông có vào
không?”

Anh ta đã chạy lên bậc thềm, với Hadley và Rampole theo sau. cả hai

người đều không ngờ rằng cửa chính không bị khóa, nó bật ra ngay khi
Mangan vặn nắm đấm. Hành lang bên trong tối mù trừ ánh đèn trên cái bàn
cuối phòng. Có cái gì đang đứng ở đó, nhìn về phía họ, với khuôn mặt kì dị
hơn cả những gì họ tưởng tượng về Pierre Fley. Rồi Rampole nhận ra đó chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.