NGƯỜI RỖNG - Trang 183

như thể chính Fley đang đứng đó, trong bộ quần áo buổi tối cũ kĩ và mũ
chóp cao, đứng bên bàn làm việc trong một màn trình diễn: ở cạnh gương
treo một cuộn giấy màu đen và đỏ với khẩu hiệu được viết với phông chữ
uốn lượn mạ vàng. Cuộn giấy đó viết: “Sự Trả Thù là Của Ta, Chúa đã
Phán, Ta sẽ Báo Thù.
Nhưng treo ngược.

Thở khò khè trong yên lặng, tiến sĩ Fell ì ạch đi đến bàn làm việc và nhặt

tờ giấy gấp lại lên. Nét chữ trên tờ giấy rất bay bướm, Rampole nhìn thấy, và
thông điệp ngắn gọn như một lời tuyên bố.

Thưa ông James Dolberman,

Tôi để lại cho ông số vật dụng ít ỏi của tôi, thay cho thông báo xin trả nhà trước một tuần. Tôi

sẽ không cần đến chúng nữa. Tôi sẽ quay lại nấm mồ của mình.

PIERRE FLEY.

“Tại sao,” Rampole nói, “hắn cứ nhắc đi nhắc lại về việc ‘Tôi sẽ trở lại

nấm mồ’ nhỉ? Nghe như thể nó có một ý nghĩa gì đó, kể cả khi nó không…
Tôi cho rằng thực sự có một người như Fley? Hắn tồn tại, không có ai đó
đóng giả Fley hay tương tự thế đúng không?”

Tiến sĩ Fell không trả lời câu hỏi đó. Tâm trạng của ông bắt đầu trở nên u

ám, và nó càng trở nên nặng nề hơn khi ông xem xét tấm thảm xám tả tơi
trên sàn.

“Không có dấu vết nào,” ông rên lên. “Không có vé xe buýt hay gì cả.

Trống trơn, bụi bặm còn nguyên và không có manh mối nào. Đồ đạc của
hắn? Không, tôi không muốn xem đồ đạc của hắn. Tôi cho là Somers đã
xem xét chúng rồi. Đi nào, chúng ta sẽ quay lại tìm Hadley.”

Họ đi bộ đến quảng trường Russell với tâm trạng cũng u ám như bầu trời

âm u vậy. Khi họ bước lên các bậc cầu thang, Hadley nhìn thấy họ qua cửa
sổ phòng khách và ra mở cửa trước. Sau khi đảm bảo là đã đóng cửa phòng
khách – có tiếng thì thầm trong đó – Hadley gặp họ dưới ánh sáng lờ mờ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.