NGƯỜI RỖNG - Trang 211

cửa được mở. Tôi đang soạn lại giấy tờ, và tôi để ý thấy ông Drayman bước
lên và bước vào phòng làm việc…”

“Anh có biết ông ta làm gì ở đó không?” Hadley hỏi.

“Rất tiếc là không, ông ấy đóng cửa. Tôi thậm chí không dám suy đoán

xem ông ấy định làm gì vì tôi không nghe thấy gì cả. Một lúc sau ông ấy đi
ra trong trạng thái mà tôi chỉ có thể diễn tả là không ổn định và thở hổn
hển…”

“Ý anh là sao?”

Mills nhíu mày. “Thưa ngài, rất tiếc là tôi không thể mô tả chính xác hơn.

Tôi chỉ có thể nói là tôi có cảm giác ông ấy đã làm việc gì đó quá sức.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là nguyên nhân dẫn đến cơn đột quỵ của
ông ấy, vì có bằng chứng rõ ràng là ông ấy bị tai biến mạch máu não. Nếu
tôi có thể sửa lại lời của Bà Đồng, thì nó không liên quan gì đến tim của ông
ấy cả. Ngoài ra tôi xin bổ sung một điểm chưa thấy ai nhắc tới. Khi người ta
nhấc ông ấy lên sau cơn tai biến, tôi quan sát thấy bàn tay và tay áo của ông
ấy dính đầy bồ hóng.”

“Lại cái ống khói,” Pettis thì thầm nho nhỏ, và Hadley quay mặt về phía

tiến sĩ Fell. Rampole sửng sốt khi phát hiện ra vị tiến sĩ không còn ở trong
phòng nữa. Một người to lớn đẫy đà như vị tiến sĩ rất khó có thể biến mất
một cách bí ẩn được, nhưng rõ ràng ông đã bốc hơi đi đâu đó, và Rampole
nghĩ mình biết ông ấy đi đâu.

“Đi theo ông ấy lên tầng trên,” Hadley nói nhanh với anh chàng người

Mỹ. “Và đảm bảo rằng ông ta không diễn lại cái trò bí hiểm khỉ gió đó. Giờ,
anh Mills…”

Rampole nghe thấy tiếng Hadley tra hỏi nhân chứng trong lúc đi ra hành

lang tối tăm. Ngôi nhà rất yên tĩnh – yên tĩnh đến nỗi khi anh bước lên cầu
thang, tiếng điện thoại bất thần kêu đinh tai nhức óc ở đại sảnh dưới khiến
anh hơi giật mình. Đi qua phòng của Drayman trên tầng hai, anh nghe thấy
tiếng thở khàn khàn bên trong, và tiếng ai đó đi nhón chân nhè nhẹ quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.