phòng. Qua cánh cửa anh thấy cặp đựng thuốc và mũ của bác sĩ trên ghế.
Tầng trên không thắp đèn và tĩnh mịch đến nỗi anh có thể nghe tiếng Annie
trả lời điện thoại ở dưới.
Phòng làm việc của Grimaud mờ mờ tối. Dù cho có một chút tuyết rơi,
ánh sáng màu đỏ và cam ảm đạm của hoàng hôn vẫn le lói xuyên qua cửa
sổ. Ánh sáng làm căn phòng như bật sáng, khiến cho màu của cái khiên huy
hiệu ngời lên, lấp lánh trên hai thanh liễu kiếm bắt chéo nhau phía trên lò
sưởi, và làm cho những bức tượng bán thân trắng hắt những cái bóng lớn lên
tủ sách. Hình thù của Charles Grimaud, vừa trí thức vừa man rợ y hệt căn
phòng, dường như vẫn chuyển động và cười khục khục trong phòng, dù cho
Charles Grimaud đã chết. Khoảng trống lớn trên tường nơi định treo bức
tranh như đang chế nhạo Rampole. Và đứng yên bất động bên cửa sổ trong
tấm áo choàng đen là tiến sĩ Fell. Ông đang dựa vào gậy và nhìn chăm chú
về phía hoàng hôn.
Tiếng cửa mở cót két không khuấy động nổi ông. Rampole nói, giọng của
anh vang vọng khắp phòng: “Có phải ông…?” Tiến sĩ Fell chớp mắt quay
lại. Ông thở hắt ra một cách mệt mỏi, hơi thở biến thành khói trong không
khí giá buốt. “Sao? Ồ. Có phải tôi đã sao?”
“Tìm được gì đó.”
“Chà, tôi nghĩ mình biết sự thật. Tôi nghĩ mình biết sự thật,” ông trả lời,
trầm ngâm một cách ương bướng, “và tối nay tôi có thể chứng minh được
nó. Hừm. Hà. Đúng. Cậu thấy đấy, tôi đang đứng đây suy ngẫm xem nên
làm gì với sự thật. Đó là vấn đề muôn thuở, chàng trai trẻ, và càng trở nên
khó khăn hơn theo năm tháng: khi ta già đi, khi chiếc ghế cũ ngày một thoải
mái hơn, và có lẽ khi trái tim con người…” Ông đưa tay lên vuốt trán.
“Công lí là gì? Tôi luôn đặt ra câu hỏi đó vào cuối mỗi vụ án mình tham gia.
Tôi thấy những khuôn mặt nổi lên, những linh hồn tội lỗi, những cơn ác
mộng… Đừng để ý. Chúng ta đi xuống nhé?”
“Nhưng còn lò sưởi thì sao?” Rampole cố nài ép. Anh đi đến chỗ lò sưởi,
chăm chú quan sát nó, gõ vào nó, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì đặc