NGƯỜI RỖNG - Trang 219

XIX. Người vô hình

Đ

ÊM HÔM ĐÓ

tiến sĩ Fell nhốt mình trong một cái phòng nhỏ ở ngoài thư viện, nơi

ông dành cho cái gọi là thí nghiệm khoa học, và bà Fell gọi là “nơi vọc vạch
kinh khủng”. Nhưng thích vọc vạch là một trong những nét tính cách tốt đẹp
nhất ở con người, nên cả Rampole và Dorothy đều xin được làm phụ tá.
Nhưng vị tiến sĩ trông có vẻ quá nghiêm túc và phiền muộn một cách bất
thường đến nỗi họ có cái cảm giác khó chịu rằng giờ mà pha trò sẽ rất vô
duyên, nên đành thôi không xin nữa. Hadley vẫn không hề mệt mỏi và đã đi
kiểm tra chứng cứ ngoại phạm. Trước lúc đi nghỉ, Rampole chỉ còn một câu
hỏi duy nhất.

“Tôi biết ông đang cố đọc những lá thư bị cháy đó,” anh nói, “và tôi biết

ông nghĩ nó rất quan trọng. Nhưng ông hi vọng sẽ tìm thấy được điều gì?”

“Điều tồi tệ nhất,” tiến sĩ Fell trả lời. “Điều đã có thể biến tôi thành kẻ

ngốc đêm qua.”

Và với một cái lắc đầu uể oải, ông đóng cửa lại.

Rampole và Dorothy ngồi ở hai bên lò sưởi nhìn nhau. Tuyết đang quay

cuồng bên ngoài, và đây không phải là một đêm thích hợp để ra ngoài chơi.
Ban đầu Rampole có ý định mời Mangan đến ăn tối để hàn huyên chuyện
cũ, nhưng khi gọi điện, Mangan nói rằng Rosette không có tâm trạng đi đâu
cả, và anh ta nên ở lại cùng cô. Bà Fell đang ở nhà thờ, nên hai vợ chồng
độc chiếm cả thư viện để bàn luận.

“Kể từ đêm qua,” người chồng bình luận, “anh đã nghe về phương pháp

Gross dùng để đọc những lá thư bị cháy. Nhưng có vẻ như không ai biết
thực hư thế nào. Hình như là phải kết hợp các hóa chất gì đó nhỉ?”

“Em biết đấy,” Dorothy nói, giọng hoan hỉ. “Chiều nay khi các anh đi

điều tra em đã tìm hiểu nó. Và hơn thế nữa, em cá là nó sẽ không có tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.