NGƯỜI RỖNG - Trang 22

III. Mặt nạ

Đ

ỨNG NGUYÊN Ở CỬA,

cả hai người,” Hadley nói cộc lốc. “Và ai yếu bóng vía thì

đừng có nhìn.”

Tiến sĩ Fell ì ạch bước vào. Rampole vẫn đứng ở cửa, dang hai tay ra chặn

không cho ai vào. Giáo sư Grimaud rất nặng, nhưng Hadley không dám lật
ông ta lại. Trong lúc cố gắng bò ra cửa, Grimaud đã mất rất nhiều máu, mặc
dù ông ta đã nghiến chặt răng lại để ngăn không cho máu chảy ra. Hadley
quỳ một gối xuống nhấc ông ta lên. Mặt ông ta hơi xanh dưới bộ râu đem
xám, mắt ông nhắm nghiền và trũng sâu xuống. Ông ta đang cố ấn cái khăn
tay ướt đẫm vào vết đạn trên ngực. Họ nghe thấy tiếng hơi thở của ông ta
yếu dần. Mặc dù có gió lùa vào, không khí vẫn đặc khói thuốc súng.

“Chết rồi à?” tiến sĩ Fell thì thầm.

“Đang hấp hối,” Hadley nói. “Thấy sắc mặt của ông ấy không? Ông ấy bị

đạn bắn vào phổi.” Ông quay ra nhìn người đàn ông nhỏ thó ngoài hành
lang. “Gọi cấp cứu. Nhanh lên! Không cứu kịp ông ấy nữa rồi, nhưng có thể
ông ấy sẽ nói gì đó trước khi…”

“Đúng,” tiến sĩ Fell nói, giọng vô cùng ảm đạm, “đó là điều chúng ta quan

tâm nhất nhỉ?”

“Đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm,” Hadley bình tĩnh trả lời.

“Vâng. Lấy cho tôi mấy cái gối trên cái ghế sofa đằng kia. Phải cho ông ấy
nằm thoải mái nhất có thể.” Khi Grimaud ngả đầu lên gối, Hadley cúi xuống
gần và nói. “Tiến sĩ Grimaud! Tiến sĩGrimaud! Ông nghe thấy tôi nói chứ?”

Hai mi mắt nhợt nhạt run rẩy. Mắt Grimaud chỉ mở hé, di chuyển một

cách kì quặc, vô lực và bối rối, như mắt của một đứa trẻ trên khuôn mặt của
một người có thể được mô tả là “hiểu biết” hoặc “văn minh”. Có vẻ như ông
ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cặp kính của ông ta treo lủng lẳng trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.