NGƯỜI RỖNG - Trang 23

áo choàng mặc trong nhà. Ông ta giật giật ngón tay một cách yếu ớt như thể
muốn giơ chúng lên. Bộ ngực vạm vỡ vẫn phập phồng.

“Tôi là cảnh sát đây, tiến sĩ Grimaud. Ai đã làm chuyện này? Đừng cố trả

lời nếu không được. Gật đầu thôi. Có phải gã Pierre Fley không?”

Gương mặt Grimaud thoáng chút nhận thức nhưng rồi lại càng trở nên bối

rối hơn. Rồi Grimaud lắc đầu một cách dứt khoát.

“Vậy thì là ai?”

Grimaud rất nóng vội, và chính sự nóng vội đã hại ông ấy. Lần đầu tiên và

cũng là lần cuối cùng, ông ấy lên tiếng. Môi ông mấp máy nói những từ mà
sau này không ai có thể giải thích rành rọt được. Rồi ông ta ngất di.

Cửa sổ bên trái mở lên khoảng chục phân, và một cơn gió lạnh thổi vào.

Rampole rùng mình. Một con người thông tuệ lúc này lại đang nằm bất động
trên mấy cái gối, thê thảm như một cái bao tải rách, với cái gì đó đập đều
đều ở bên trong người cho thấy rằng ông ta vẫn còn sống, nhưng không còn
tỉnh táo. Có quá nhiều máu trong căn phòng yên tĩnh và sáng sủa này.

“Chúa ơi!” Rampole không nén được, “chúng ta không thể làm gì được

sao?”

Hadley nói gay gắt. “Không, ngoại trừ bắt tay vào việc, ‘vẫn còn ở trong

nhà?’ Đúng một lũ ngốc! Ôi, cả tôi cũng ngốc không kém.” Ông chỉ vào cửa
sổ đang mở một phần. “Dĩ nhiên là gã đó đã thoát ra ngoài từ trước cả khi
chúng ta vào được trong nhà. Chắc chắn bây giờ hắn không còn ở đây đâu.”

Rampole nhìn xung quanh. Khói thuốc súng bị gió thổi đi ra khỏi phòng

và không còn che lấp tầm nhìn của anh nữa. Lần đầu tiên anh có thể tập
trung nhìn khắp phòng.

Căn phòng hình vuông, mỗi chiều dài khoảng 4,5 mét, tường ốp gỗ sồi và

dưới sàn trải thảm đen dày. Ở bức tường bên trái (đứng ở cửa nhìn vào) là
một cửa sổ có rèm nhung màu nâu đang bay phần phật. Hai bên cửa sổ là hai
giá sách cao. Trên nóc giá sách là các pho tượng nửa người bằng đá cẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.