nhân cũng rất xảo quyệt nữa, tôi thừa nhận. Nhưng, đúng, tôi đã tìm thấy
điều tôi muốn biết.”
“Thì sao? Thế còn nội dung trên những tờ giấy? Trên đó có gì?”
“Chẳng có gì cả,” tiến sĩ Fell nói.
Có gì đó kì quặc trong cách ông từ tốn và nặng nề trả lời câu hỏi.
“Ý ông là,” Hadley hét lên, “thí nghiệm đã thất bại?”
“Không, ý tôi là thí nghiệm đã thành công. Ý tôi là trên những tờ giấy đó
chả có gì cả,” giọng tiến sĩ Fell vang lên trầm trầm. “Chẳng có một dòng
hay một mẩu chữ viết tay nào cả, chưa nói gì đến những bí mật chết người
mà tôi nói có thể tìm thấy vào hôm thứ bảy. Ý tôi là thế đấy. Trừ việc, đúng.
Có một vài mẩu giấy nặng hơn, giống như bìa cứng dày, với một hai chữ cái
in trên đó.”
“Nhưng tại sao phải đốt trừ khi…?”
“Vì đó không phải là thư từ gì cả. Thế thôi, chúng ta đã sai lầm ở chỗ đó.
Ông vẫn chưa nhận ra nó là gì à?… Chà, Hadley, ta nên giải quyết việc này
thật nhanh cho nhẹ đầu. Ông muốn gặp tên giết người vô hình, đúng không?
Ông muốn gặp kẻ vô hình dễ sợ đã ám ảnh những giấc mơ của chúng ta phải
không? Tốt lắm, tôi sẽ giới thiệu hắn cho ông. Có xe chứ? Vậy thì đi thôi.
Tôi sẽ cố lấy được một lời tự thú.”
“Từ…?”
“Từ một người trong nhà của Grimaud. Đi nào.” Rampole thấy cái kết đã
lờ mờ hiện ra, và bỗng nhiên cảm thấy lo sợ một cách vô cứ.
Hadley phải khởi động cái động cơ gần như đã đóng băng để xe chạy. Họ
gặp phải vài chỗ tắc đường, nhưng Hadley thậm chí không chửi thề một lần
nào. Và người lặng lẽ nhất lại chính là tiến sĩ Fell.
Tất cả màn cửa của ngôi nhà trên quảng trường Russell đều đã được
buông xuống.