NGƯỜI RỖNG - Trang 250

XXI. Vén màn bí ẩn

R

ỒI SAO?”

Hadley giục khi thấy tiến sĩ Fell ngừng lại và cúi đầu xuống.

“Ba nhân chứng không nhìn thấy Grimaud, tất nhiên rồi,” tiến sĩ Fell nói,

thở khò khè, và nói tiếp sau khi dừng lại một lúc lâu, “bởi ông ấy chưa bao
giờ bước ra khỏi cửa, chưa bao giờ đi xuống bậc thềm, chưa bao giờ đến gần
kẻ có vẻ như đã bị giết giữa một bãi tuyết trống. Tất nhiên Fley đã bị
thương, máu đã phun ra thành tia sau cơn co giật cuối cùng. Tất nhiên không
thể suy luận được gì từ hướng của vết thương. Tất nhiên không có dấu vân
tay nào trên khẩu súng, vì nó đã rơi xuống tuyết và đã được rửa sạch theo
đúng nghĩa đen.”

“Chúa ơi!” Hadley nói, lặng lẽ như thể đang dưa ra một tuyên bố. “Cách

giải thích này thỏa mãn toàn bộ những bằng chứng, vậy mà tôi chưa bao giờ
nghĩ đến… Nhưng nói tiếp đi. Grimaud thì sao?”

“Grimaud ở phía sau cánh cửa. Ông ấy biết viên đạn đã găm vào ngực,

nhưng không nghĩ nó nghiêm trọng lắm. Ông ấy đã sống sót qua được
những thứ còn tồi tệ hơn một viên đạn, và có những thứ khác (ông ấy nghĩ)
còn quan trọng hơn.

“Sau cùng thì Grimaud nhận được thứ mà theo kế hoạch phải do ông gây

ra – một vết thương. Ông ấy có thể đã bật cười khoái trá về điều đó. Nhưng
kế hoạch thì đã tan thành mây khói! (Làm sao ông ấy biết được đồng hồ
trong cửa hiệu trang sức chạy nhanh? Ông ấy còn không biết được liệu Fley
đã chết hay chưa, vì ông ấy đã thấy Fley vẫn đi được trên đường mặc dù bị
đau. May mắn – đến từ cái đồng hồ ở cửa hiệu trang sức – đã đứng về phía
ông ấy khi ông ấy nghĩ nó đã rời bỏ mình, nhưng làm sao ông ấy biết được?)
Ông ấy chỉ biết được rằng bây giờ không ai có thể cho rằng Fley đã tự tử
trong căn phòng nhỏ đó được nữa. Fley, có lẽ đã bị thương nặng, đúng,
nhưng vẫn có thể nói được, và đang ở ngoài đường, một viên cảnh sát đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.