Mills ngồi trong khi tôi điều chỉnh nó. Đừng nhìn vào đây đến khi tôi ra hiệu
nhé.”
Hadley, tuy lẩm bẩm rằng đây đúng là trò ngớ ngẩn, nhưng vẫn tỏ ra cực
kì hứng thú, bước thình thịch sau lưng Rampole. Họ không nhìn vào cửa cho
đến khi nghe tiếng gọi của vị tiến sĩ, và sau đó quay lưng lại.
Hành lang đủ tối và cao. Thảm đen trải dài đến tận cánh cửa đóng kín.
Tiến sĩ Fell đứng bên ngoài, như một ông chủ trì nghi lễ béo phì sắp sửa giới
thiệu một bức tượng. Ông đứng hơi nghiêng về bên phải cửa, lưng hướng về
phía tường, và đặt tay lên nắm đấm cửa.
“Bắt đầu nào!” ông kêu lên, và nhanh chóng mở cửa ra, ngập ngừng và rồi
đóng vào. “Thế nào? Mọi người thấy gì?”
“Tôi thấy căn phòng bên trong,” Hadley đáp lại. “Hoặc ít nhất tôi nghĩ
mình đã thấy thế. Tôi thấy tấm thảm, và bức tường ở cuối phòng. Có vẻ như
căn phòng rất rộng.”
“Ông không thấy căn phòng đâu,” tiến sĩ Fell nói. “Thật ra, cái ông thấy
là hình ảnh phản chiếu của bức tường ngay bên phải cánh cửa nơi ông đang
đứng, và tấm thảm bên ngoài căn phòng. Đó là lí do vì sao căn phòng trông
lại rộng đến thế: vì khoảng cách phản xạ dài gấp đôi. Ông biết đấy, tấm
gương lớn hơn cánh cửa. Và ông không thấy hình ảnh phản chiếu của cánh
cửa vì nó được mở vào trong và về phía bên phải. Nếu nhìn kĩ, ông sẽ thấy
một đường kẻ giống như một cái bóng ở góc trên cùng của cánh cửa. Đó là
góc trên cùng của tấm gương phản chiếu vào, vì nó cao hơn vài phân so với
góc trên cùng của cánh cửa. Nhưng hai người sẽ chỉ tập trung vào hình
người… Hai người có thấy tôi chứ?’
“Không, ông đứng lệch về bên phải quá. Ông giơ tay ra cầm nắm đấm
cửa, và ông quay lưng lại.”
“Đúng. Như bà Dumont đã đứng. Giờ hãy làm một thí nghiệm cuối cùng
trước khi tôi giải thích toàn bộ trò này hoạt động ra làm sao. Ted, cậu ngồi
xuống cái ghế đằng sau bàn làm việc, nơi Mills đã ngồi. Cậu cao hơn anh ta