nhiều, nhưng cũng vẫn minh họa được cho ý tưởng của tôi. Tôi sẽ đứng
ngoài, với cửa mở, và nhìn vào bóng của tôi trong gương. Cậu không thể
nhìn nhầm tôi, dù từ đằng trước hay đằng sau, nhưng cũng vì tôi dễ nhận ra
hơn nhiều người. Cứ nói cho tôi biết cậu thấy gì nhé.”
Trong ánh sáng mờ ảo, với cánh cửa không mở hết, điều mà Rampole
nhìn thấy rất lạ kì. Có một tiến sĩ Fell đứng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm
vào một tiến sĩ Fell khác đang đứng ở ngưỡng cửa và đối diện với chính
mình, bất động và có vẻ giật mình.
“Tôi không chạm vào cánh cửa, mọi người thấy đấy,” một giọng nói ầm
ầm hướng về phía họ. Qua cử động môi, Rampole có thể thề rằng mình đã
thấy tiến sĩ Fell đứng sau cánh cửa đang nói. Tấm gương dội âm thanh lại
như một tấm chắn âm. “Có ai đó giúp tôi mở và đóng cửa, có người nào đó
đứng ở bên phải tôi. Tôi không thể chạm vào cánh cửa, vì nếu có thì cái
bóng phản chiếu trong gương cũng sẽ làm như vậy. Nhanh nào, mọi người
để ý thấy điều gì?”
“Chà, một người cao hơn người kia rất nhiều,” Rampole vừa nói vừa
chăm chú quan sát.
“Người nào?”
“Chính ông, người đứng trong hành lang.”
“Chính xác. Trước tiên là bởi cậu quan sát tôi từ khoảng cách xa, nhưng
quan trọng nhất là vì cậu đang ngồi. Với một người nhỏ con như Mills thì
chắc tôi trông như một người khổng lồ. Đúng không? Ha. Được rồi. Giờ nếu
tôi lách qua cửa thật nhanh (cứ cho là một người như tôi có thể làm được
điều đó), và cùng lúc đó, trợ lí của tôi đứng bên phải cử động một cách khó
hiểu cùng tôi và đóng sầm cửa lại, trong lúc lộn xộn đó, bóng người bên
trong có vẻ như sẽ…?”
“Nhảy ra chặn không cho ông đi vào.”
“Đúng. Giờ hãy vào đây đọc lại lời khai nào, nếu Hadley còn giữ nó.”