NGƯỜI RỖNG - Trang 261

và tôi hình dung là ông Grimaud vốn bình tĩnh cũng đã gần như phát điên.
Ông ấy đi lên từ lối vào qua tầng hầm, nơi bà Dumont đang đợi sẵn. Cái áo
khoác vải tuýt dính đầy máu bên trong được cho vào tủ quần áo để đem vứt
sau đó, nhưng ông ấy không còn cơ hội để làm điều đó, vì ông ấy đã chết.
Dumont mở cửa, thò tay ra rung chuông rồi ‘trả lời’ trong khi Grimaud đang
mặc bộ đồng phục.

“Nhưng họ đã trì hoãn quá lâu. Mangan gọi với ra. Đầu óc vẫn chưa trở

lại bình thường, Grimaud trở nên hoảng hốt và mắc sai lầm khi cố không để
bị phát hiện ngay lập tức. Ông ấy không muốn kế hoạch thất bại chỉ vì sự tọc
mạch của một gã trai trẻ không xu dính túi. Nên ông ấy giả giọng Pettis và
khóa cửa nhốt hai người trong phòng. (Ông để ý rằng Pettis là người duy
nhất có giọng nói với âm trầm tương tự như Grimaud chứ?) Đúng, đó là một
sai lầm trong lúc bốc dồng, nhưng ông ấy chỉ muốn thoát đi thật nhanh để
nằm lăn lộn ra trong phòng mình như một cầu thủ bóng đá bị đốn ngã thôi.

“Màn ảo thuật được thực hiện. Giờ thì ông ấy đang ở một mình trong

phòng. Cái áo vét dính máu đã được bà Dumont lo liệu, áo sơ mi đã cởi, vết
thương đã được băng bó. Giờ ông ấy chỉ cần khóa cửa lại, mặc bộ quần áo ở
nhà thật, đốt bộ quần áo bằng giấy, và nhét cái gương lên trên ống khói…

“Đó, tôi nói lại lần nữa, là hồi kết. Máu lại bắt đầu trào ra, như các ông

thấy. Không một người bình thường nào bị thương lại có thể chịu đựng được
những gì ông ấy đã trải qua. Ông ấy chết không phải bởi viên đạn của Fley.
Ông ấy chết vì đã xé rách phổi của mình như một miếng nhựa cũ, trong lúc
cố gắng hết sức để nhấc cái gương giấu vào lò sưởi. Đó là khi ông ấy biết.
Đó là khi máu bắt đầu trào ra từ miệng ông ấy như từ động mạch bị vỡ, khi
ông ấy loạng choạng dựa vào cái ghế sofa, làm đổ cái ghế, rồi bước lảo đảo
về phía trước để châm quả pháo – nỗ lực thành công cuối cùng của ông ấy.
Sau tất cả những căm thù, lẩn tránh và bày mưu tính kế, thế giới không xoay
vần theo cách ông ấy muốn, nó dần dần chuyển thành màu đen. Ông ấy cố
hét lên, nhưng không thể, vì máu đã trào lên cổ họng. Và đúng vào khoảnh
khắc đó, Charles Grimaud bỗng nhiên nhận ra diều ông ấy nghĩ là không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.