NGƯỜI RỖNG - Trang 29

“Chẳng có bất kì dấu vết gì trên đó cả, ông thấy đấy,” Mills trả lời, đôi

mắt mở to và sáng lên. Đây là một thói quen nữa của anh ta: cười nói như
thể đang tràn đầy cảm hứng, mặc dù đôi khi trông anh ta có vẻ ngờ nghệch
khi làm thế. Anh ta lại giơ ngón tay trỏ lên. “Tôi nhắc lại, thưa các quý ông,
khi tôi nhận ra rằng kẻ đeo mặt nạ đã biến mất, tôi đã thấy trước khó khăn
cho bản thân…”

“Tại sao?”

“Bởi chính bản thân tôi đã theo dõi rất kĩ cửa chính, và tôi buộc phải cam

đoan rằng hắn không đi ra bằng cửa đó. Cũng tốt. Do đó ta có thể suy luận
rằng hắn chắc chắn đã trốn ra ngoài bằng cách (a) leo dây thừng lên mái nhà,
hoặc (b) trèo theo ống khói lên mái nhà. Nó cũng như một phép toán đơn
giản thôi. Nếu PQ = (p + ɑ)(q + β), từ đó rõ ràng là PQ = pq + pβ + qɑ +
ɑβ.”

“Thật thế ư?” Hadley nói một cách kiềm chế. “Rồi sao nữa?”

“Ở cuối hành lang các ông thấy – đúng ra là các ông sẽ thấy nếu cửa mở,”

Mills tiếp tục, chắc chắn như đinh đóng cột, “có phòng làm việc của tôi. Từ
đó có một cánh cửa dẫn lên gác xép, và trên đó có một cửa sập thông lên
mái nhà. Từ căn phòng này, chỉ cần mở cửa sập là tôi có thế thấy rõ ràng cả
hai bên mái nhà. Không hề có vết tích gì trên tuyết cả.”

“Anh không leo lên đó chứ?” Hadley hỏi.

“Không. Nếu có ra tôi cũng không đứng vững nổi. Thật ra, tôi thấy dù

thời tiết có khô ráo thì cũng không thể thực hiện điều đó được.”

Nét mặt tiến sĩ Fell trở nên hớn hở. Trông ông như đang cố cưỡng lại ham

muốn được cầm anh chàng bí ẩn này lên và đung đưa anh ta trước mặt như
một món đồ chơi tinh xảo.

“Và sau đó thì sao, chàng trai của tôi?” ông ân cần hỏi. “Ý tôi là, anh nghĩ

sao khi đẳng thức của anh tan tành mây khói?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.