NGƯỜI RỖNG - Trang 34

không đợi dưới nhà, và bà ấy có vẻ bị kích động. Người… ờm… đàn ông
cao lớn đó không trả lời. Hắn ta bước tới cánh cửa và chậm rãi kéo cổ áo
khoác xuống, bỏ mũ ra, và đút mũ vào trong túi áo khoác ngoài. Tôi nghĩ là
hắn ta đã cười, rồi bà Dumont hét lên gì đó, co người lại dựa lưng vào
tường, và vội vã mở cửa. Tiến sĩ Grimaud xuất hiện ở ngưỡng cửa, rõ ràng
là cảm thấy bực mình, ông ấy nói nguyên văn là, ‘Làm cái quái quỷ gì mà
om sòm thế?’ Rồi ông ấy đứng chết lặng, nhìn người đàn ông cao lớn, và
nói, ‘Chúa ơi, ngươi là ai?’ ”

Giọng nói trầm bổng của Mills trở nên nhanh hơn. Nụ cười của anh trở

nên tái mét, mặc dù anh ta vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh.

“Bình tĩnh nào, anh Mills. Anh có nhìn rõ người đàn ông cao lớn đó

không?”

“Tôi nhìn khá rõ. Khi hắn ta đứng dưới vòm cầu thang, hắn ta có liếc về

phía tôi.”

“Rồi sao?”

“Cổ áo hắn ta dựng lên, và hắn ta đội một cái mũ kê pi. Nhưng tôi được

trời phú cho cái gọi là chứng “viễn thị”, thưa các quý ông, và tôi có thể quan
sát rõ hình dáng và màu sắc của mũi và miệng hắn ta. Hắn ta đeo một cái
mặt nạ trẻ con, loại mặt nạ được làm bằng giấy bồi. Tôi nhận thấy rằng nó
dài, có màu hồng và có miệng rất rộng. Và theo như tôi quan sát thì hắn ta
không tháo nó ra. Tôi nghĩ tôi có thể khẳng định…”

“Thường thì anh luôn đúng mà, phải vậy không?” một giọng nói lạnh lẽo

vang lên từ ngoài cửa. “Đó là một cái mặt nạ. Và rất tiếc là hắn không tháo
nó ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.