việc với ông ta. Nhưng ý tôi là thế này. Tôi đã cho bà thấy, phải không, là tôi
có niềm tin mạnh mẽ vào bà, vì tôi tin vào những gì bà đã nói? Rất tốt. Tôi
chỉ muốn bà đừng làm mất niềm tin đó. Tôi không mơ đến việc nghi ngờ
những gì bà đã kể với tôi. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ rất nghi ngờ những gì bà
sắp kể.”
Hadley nhắm hờ một mắt. “Biết ngay là thế mà. Tôi luôn sợ lúc ông bắt
đầu trưng ra những cái nghịch lí khỉ gió của ông. Nghiêm túc nào, bây
giờ…”
“Làm ơn hãy tiếp tục,” người phụ nữ nói một cách lãnh đạm.
‘ Hừm. Hà. Cảm ơn. Bây giờ, thưa bà, bà đã làm quản gia cho ông
Grimaud được bao lâu rồi? Không, tôi sẽ thay đổi câu hỏi. Bà đã đi theo ông
ta bao lâu rồi?”
“Hơn 25 năm,” bà ta trả lời. “Tôi đã từng… còn hơn cả quản gia của ông
ấy.”
Bà ta đang nhìn xuống các ngón tay đang đan vào nhau và đung đưa,
nhưng giờ bà ngẩng đầu lên. Ánh mắt của bà cứng rắn và vững vàng như thể
bà đang tự hỏi xem mình dám kể đến đâu. Đó là biểu hiện của một người
đang từ trong góc ngó ra nhìn kẻ thù, sẵn sàng cho một trận chiến ngay tức
thì.
“Tôi sẽ kể cho các ông,” bà lặng lẽ nói tiếp, “với hi vọng là các ông hứa
với tôi là sẽ giữ kín mọi chuyện. Các ông có thể tìm thấy thông tin này trong
hồ sơ người nước ngoài ở phố Bow, và các ông có thể sẽ gây ra những rắc
rối không cần thiết mà chẳng để làm gì. Chuyện này không phải chỉ vì tôi,
xin các ông hiểu cho. Rosette Grimaud là con gái tôi. Nó được sinh ra ở đây,
và chắc chắn sẽ có hồ sơ. Nhưng nó không biết… không ai biết cả. Xin các
ông, xin các ông, tôi có thể tin rằng các ông sẽ giữ im lặng không?”
Ánh mắt bà ta thay đổi. Bà ta không lên giọng, nhưng sự khẩn nài hiện
diện trong ngữ điệu của bà.