NGƯỜI RỖNG - Trang 49

“Tại sao chúng tôi lại không giữ lời hứa chứ, thưa bà,” tiến sĩ Fell nói,

nếp nhăn hiện lên trên trán, “tôi thấy đó không phải là việc của chúng tôi. Bà
nói tiếp được không? Chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện đó.”

“Ông nói thật chứ?”

“Thưa bà,” vị tiến sĩ nói nhã nhặn, “tôi không biết cô gái trẻ đó, nhưng tôi

dám cá một đồng sáu xu là bà đang lo lắng một cách vô ích rồi, và cả hai
người đã lo lắng một cách vô ích trong nhiều năm trời. Có lẽ cô ấy đã biết bà
là mẹ cô ấy. Con cái nhạy cảm lắm. Và cô ấy đang cố giấu điều đó. Cả
thế giới xáo trộn vì chúng ta cứ vờ như những người dưới 20 tuổi đều không
có chút cảm xúc nào, và những người trên 40 tuổi chưa từng có cảm xúc.
Hãy quên nó đi. Được chứ?” Ông tươi cười. “Điều tôi muốn hỏi bà là, bà
gặp ông Grimaud lần đầu tiên ở đâu? Trước khi đến nước Anh à?”

Bà ta thở nặng nề và trả lời một cách lơ đãng như thể đang nghĩ đến

chuyện khác.

“Vâng, ở Paris.”

“Bà là người Paris?”

“Ơ… cái gì? Không, không, tôi không sinh ra ở đó! Tôi là dân tỉnh.

Nhưng tôi đang làm việc ở đó khi gặp ông ấy. Tôi là người làm y phục sân
khấu.”

Hadley ngẩng đầu lên trong khi đang ghi chép vào sổ tay. “Làm y phục

sân khấu?” ông ấy nhắc lại. “Ý bà là thợ may đúng không?”

“Không, không, tôi biết những gì tôi nói. Tôi là một trong những người

làm phục trang cho các vở opera và ballet. Chúng tôi làm việc cho chính
đoàn opera. Ông có thể tìm thấy hồ sơ chứng minh! Và để tiết kiệm thời
gian cho ông, tôi nói luôn là tôi chưa bao giờ lấy chồng và tên thời con gái
của tôi là Ernestine Dumont.”

“Còn Grimaud?” tiến sĩ Fell hỏi ngay. “Ông ta từ đâu tới?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.