NGƯỜI RỖNG - Trang 77

“Cô nói một tiếng thịch à? Hừm. Cô có nhìn ra ngoài xem là gì không?”

“Có. Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả. Đương nhiên, tôi chỉ kco màn ra

nhìn hé, nhưng tôi có thể thề là con phố vắng…” Cô ấy bỗng dừng phắt lại.
Môi trễ xuống một chút và đôi mắt bất chợt cứng đơ. “Ôi Chúa ơi!” cô ấy
nói.

“Vâng, cô Grimaud,” Hadley nói, không đổi giọng, “màn đã hạ hết xuống,

như cô nói. Tôi đặc biệt để ý thấy điều đó, vì cậu Mangan đã bị vướng vào
một cái màn khi nhảy ra ngoài. Đó là lí do tôi tự hỏi không biết vị khách đó
làm sao có thể nhìn qua cửa sổ vào phòng được. Phải chăng lúc đó màn chưa
được hạ xuống?”

Im lặng bao trùm căn phòng, trừ vài tiếng ồn trên mái nhà. Rampole liếc

nhìn tiến sĩ Fell đang dựa lưng vào một trong những cái cửa không thể phá
nổi của Mangan, tay chống cằm, chiếc mũ rộng vành hạ xuống che mắt.
Rampole nhìn sang Hadley, người vẫn đang bình thản, rồi quay lại nhìn cô
gái.

“Ông ta nghĩ chúng ta nói dối, Boyd,” Rosette Grimaud điềm tĩnh nói.

“Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta không nên nói gì nữa.”

Và Hadley mỉm cười. “Tòi không hề nghĩ như thế, cô Grimaud. Tôi sẽ nói

cho cô vì sao, vì cô là người duy nhất có thể giúp chúng tôi. Tôi còn có thể
kể cho cô nghe chuyện gì đã thực sự diễn ra nữa… Fell!”

“Hả?” tiến sĩ Fell kêu to, giật mình ngước nhìn lên.

“Tôi muốn ông nghe chuyện này,” ngài chánh thanh tra cấp cao tiếp tục

nói một cách dứt khoát. “Lúc nãy ông đã rất khoái trá và bí hiểm khi nói ông
tin vào những câu chuyện nghe có vẻ rất phi thường mà anh Mills và bà
Dumont kể lại, mà không hề giải thích lí do vì sao ông tin họ. Tôi sẽ trả lễ
ngay đây. Tôi xin tuyên bố là tôi không những chỉ tin vào câu chuyện của
họ, mà còn tin cả câu chuyện do hai người này kể lại nữa. Và từ việc giải
thích lí do tôi tin họ, tôi cũng sẽ giải thích luôn tình huống bất khả thi này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.