NGƯỜI RỖNG - Trang 8

thêm được điều gì. Nhưng trong giọng điệu hay tác phong, hoặc có thể là
trong cử chỉ của hắn, dù xa lạ vẫn có gì đó hơi quen thuộc.

Hắn lại cất tiếng nói. Giọng hắn có nét khô cứng và ra vẻ kẻ cả, cứ như

thể hắn đang muốn nhại lại Grimaud.

“Xin thứ lỗi cho tôi, các quý ông,” hắn nói, càng tự đắc hơn, “vì đã xen

ngang vào cuộc trò chuyện của các ông. Nhưng tôi muốn đặt cho vị giáo sư
Grimaud nổi tiếng đây một câu hỏi.”

Không ai nghĩ đến việc chặn họng hắn, Mills kể. Tất cả đều chăm chú

lắng nghe. Người đàn ông đó toát lên vẻ lạnh lùng, làm khuấy động căn
phòng ấm cúng. Ngay cả Grimaud, người đang ngồi vững chãi và xấu xí như
một bức tượng của Epstein, một tay đang đưa điếu xì gà lên môi, ánh mắt
lấp lánh phía sau cặp kính mỏng, cũng rất tập trung. Ông chỉ gầm lên:

“Sao?”

“Vậy ông không tin rằng,” người kia tiếp tục, bàn tay đeo găng vẫn giữ

trên cằm, chỉ xoay ra vừa đủ để trỏ một ngón tay vào ông, “một người có thể
bật nắp quan tài sống dậy, di chuyển đến bất cứ đâu mà không bị ai nhìn
thấy, rằng bốn bức tường chả là gì với hắn, và rằng hắn nguy hiểm như bất
cứ thứ gì từ địa ngục chui lên?”

“Tôi không tin,” Grimaud trả lời một cách cục cằn. “Còn ông?”

“Có, vì tôi đã làm thế. Nhưng còn hơn thế nữa! Tôi có một người em trai

còn tài giỏi hơn tôi, và cực kì nguy hiểm đối với ông. Tôi không muốn cái
mạng của ông, nhưng nó thì có. Nhưng nếu nó đến chỗ ông…”

Cuộc đấu khẩu lên đến cao trào một cách đột ngột như viên đá phiến phát

nổ trong đống lửa. Cậu Mangan trẻ tuổi – một cựu cầu thủ bóng đá – đứng
bật dậy. Pettis nhỏ thó nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.

“Nghe này, ông Grimaud,” Pettis nói, “người này điên rồi. Tôi có nên…”

Ông ta ngập ngừng trỏ về hướng cái chuông, nhưng kẻ lạ mặt đã ngắt lời.

“Hãy nhìn giáo sư Grimaud,” hắn nói, “trước khi quyết định.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.