NGƯỜI RỖNG - Trang 9

Grimaud đáp lại hắn với giọng trơ trơ đầy khinh bỉ. “Không, không,

không! Nghe lời tôi, cứ để hắn đứng đó. Để hắn nói về anh em hắn và mấy
cỗ quan tài…”

“Ba cỗ quan tài,” kẻ lạ xen ngang.

“Ba cỗ quan tài,” Grimaud đồng ý, với vẻ lịch sự giả tạo. “Nếu ông muốn.

Vì Chúa, ông thích bao nhiêu cũng được! Giờ thì có lẽ ông nên cho chúng
tôi biết ông là ai chứ?”

Kẻ lạ mặt rút tay trái khỏi túi và quăng một tấm danh thiếp bụi bặm lên

bàn. Không hiểu vì sao nhưng tấm danh thiếp tầm thường đó bỗng kéo mọi
người trở lại với thực tế, cứ như thể sự huyền bí nãy giờ đã bị thổi bay theo
ống khói lò sưởi, và khiến vị khách có giọng nói khô khan này trông chẳng
khác gì một diễn viên trong trang phục rách rưới bị chuyện ma quái ám ảnh.
Mills đọc thấy trên danh thiếp ghi: Pierre Fley, ảo thuật gia. Ở trên góc in
dòng chữ số 2B phố Cagliostro, WCI, và trên dòng chữ này nguệch ngoạc
cái tên Nhà hát Academy. Grimaud phá lên cười. Pettis chửi thề và rung
chuông gọi phục vụ.

“Vậy là,” Grimaud nhận xét, và lấy ngón cái gõ vào tấm danh thiếp. “Tôi

đã nghĩ đến khả năng này rồi mà. Vậy ông làm trò ảo thuật để mua vui à?”

“Tấm danh thiếp nói thế sao?”

“Chà, chà, nếu tôi có hạ thấp công việc của ông, thì cho tôi xin lỗi,”

Grimaud gật đầu. Một tiếng cười nghe giống như tiếng hen phát ra từ lỗ mũi
ông. “Tôi không cho là chúng tôi sẽ được xem một màn biểu diễn của ông
chứ?”

“Rất hân hạnh,” Fley nói đầy bất ngờ.

Hắn chuyển động nhanh đến nỗi không ai lường trước được. Hắn lao đến

như thể muốn tấn công người khác, nhưng không thực sự động vào ai. Hắn
trườn người lên bàn hướng về phía Grimaud, bàn tay đeo găng của hắn kéo
cổ áo xuống, rồi lại dựng nó lên trước khi có ai đó kịp liếc thấy mặt hắn.
Nhưng Mills có cảm giác như hắn đang cười nhăn nhở. Grimaud vẫn án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.