NGƯỜI RỖNG - Trang 82

của mình. Jerome cuốn hút theo cách đó. Ông ấy rất thích tôi, và Boyd thì
ghen tuông khủng khiếp.” Nụ cười của cô ta mở rộng ra.

“Tôi không thích ông ta,” Mangan lặng lẽ nói. “Thật ra, tôi ghét ông ta

như xúc đất đổ đi. Nhưng ít ra Rosette đã đúng về một điều. Ông ta không
bao giờ làm một việc như vậy.”

Hadley lại nguệch ngoạc vào sổ tay. “Ông ta bị tật gì?”

“Dị tật ở chân. Ông sẽ thấy là ông ấy không thể che giấu được nó.”

“Cảm ơn. Bây giờ,” Hadley nói, đóng quyển sổ tay lại, “chỉ đến đây thôi.

Tôi khuyên cô nên đến nhà dưỡng lão ngay. Trừ khi có câu hỏi nào không,
Fell?”

Tiến sĩ ì ạch đi về phía trước. Ông đứng sừng sững trước mặt cô gái, đầu

hơi nghiêng về một bên nhìn cô gái.

“Một câu hỏi cuối thôi,” ông nói, vẩy hai sợi dây đeo kính màu đen như

đuổi ruồi. “Hừm! Ha! Cô Grimaud, tại sao cô lại chắc chắn thủ phạm là ông
Drayman vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.