NGƯỜI RU NGỦ - Trang 130

25

Tiệm ăn Tàu là nơi lui tới thường xuyên của cảnh sát.
Cũng giống như lính cứu hỏa, các cảnh sát chọn cho mình một nơi ăn

uống cố định. Tiêu chí quyết định sự lựa chọn của họ vẫn là một bí mật -
thường thì nó không phụ thuộc vào chất lượng thức ăn, thái độ phục vụ lẫn
khoảng cách so với nơi công tác. Rất khó để tìm lại nguồn gốc của những
chọn lựa như vậy. Nhân viên cảnh sát nào là người đầu tiên đặt chân tới quán
ăn này? Tại sao những người khác bắt chước theo anh ta? Dẫu sao thì, những
chỗ như thế này đã trở thành lãnh địa độc chiếm, nơi khách hàng “thường
dân” chỉ là một bộ phận nhỏ được chấp nhận nhưng ít được chào đón. Các
ông bà chủ không phàn nàn về chuyện này, đối với họ đây vẫn là một món
hời: không chỉ doanh thu luôn ổn định, sự hiện diện của cảnh sát còn là một
sự bảo kê đặc biệt chống lại bọn trộm cướp, những kẻ có ý đồ mờ ám và
những nhà cung cấp gian trá.

Lúc Mila bước qua cửa, cô được chào đón bằng mùi dầu chiên sực nứt.

Tiếng ồn ào của những người mặc đồng phục xanh đang ngồi đầy trong quán
ăn khiến cô khó chịu không kém. Một nữ phục vụ bàn người Trung Quốc đón
Mila. Nhận thấy đây là một khách hàng mới, cô gái thông báo các món ăn
truyền thống được phục vụ vào giờ ăn trưa, còn thức ăn sáng thì mang tính
quốc tế. Mila rất muốn hỏi cô gái tại sao một quán ăn Quảng Đông lại phục
vụ trứng và thịt muối vào lúc 9 giờ sáng, nhưng cô chỉ cảm ơn rồi quan sát
chung quanh. Một cú quét mắt là đủ để Mila hiểu Steph hàm ý gì khi dùng
chữ “bị ruồng bỏ” với người mà cô sắp gặp mặt.

Giữa hàng chục cảnh sát viên đang vừa ăn uống vừa tán gẫu cười đùa,

Simon Berish là người duy nhất ngồi một mình.

Mila lách người qua các bàn ăn để đi đến chiếc bàn trong cùng, nằm kẹt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.