NGƯỜI RUỒI - Trang 112

danh tính của những người này. Tuy nhiên, gương mặt của Svendsen tái đi.
Cậu ta nói rằng trong tất cả cuộc nói chuyện với ông Harald Olesen, cậu ta
chưa từng nghe ông đề cập đến các từ như ‘lo sợ’ hay ‘kinh hãi’. Thật là
một cú sốc khi được biết người anh hùng Kháng chiến đã sống những tháng
cuối đời sợ hãi như thế nào.

Tôi ra lệnh cho Svendsen không được tiết lộ bất kỳ điều gì về sự tồn tại

của quyển nhật ký, cậu ta thề sẽ làm vậy. Sau đó tôi yêu cầu cậu ta không
được rời thành phố và phải báo ngay cho tôi biết nếu nhớ ra điều gì quan
trọng liên quan đến danh tính của C, J, P hay O, hoặc đến cuộc điều tra nói
chung. Svendsen cam đoan với tôi sẽ làm thế và hai lần yêu cầu tôi đừng
công bố việc cậu ta biết về quyển nhật ký.

Một phút sau, qua cửa sổ tôi thấy Bjorn Erik Svendsen hối hả chạy đi

trên vỉa hè. Tôi nhận ra vụ án mạng này đã ảnh hưởng sâu sắc như thế nào
đến cuộc đời cậu ta, và đến những người hàng xóm khác tại số 25 phố
Krebs. Thật lạ lùng khi nghĩ rằng tình huống sẽ khác hẳn đi như thế nào với
họ và với cả tôi nữa nếu ông Harald Olesen được để cho nhắm mắt xuôi tay
vì bệnh tình của mình vài ngày hoặc vài tuần sau đó.

Tôi ngồi đó một mình xem tới xem lui quyển nhật ký trong một giờ,

nhưng không sáng ra được điều gì hơn. Tôi tuyệt vọng và nhớ đến giọng
nói của Patricia, và một đôi lần tôi đã định lái xe thẳng đến nhà cô. Nhưng
sau đó, khi ngồi vào trong xe, tôi không đi về phố Erling Skjalgsson mà
đến bệnh viện. Có một người đàn ông đang chờ tôi ở đó, người đã nhắn
rằng tôi nên đến hôm nay vì không ai dám tin rằng mình sẽ còn sống ngày
mai.

5

Buồn thay, vợ ông đã đúng. Không còn lại gì nhiều nơi ông Anton Hansen
năm 1968, nếu so sánh với chú rể đẹp trai, tóc sẫm trong hình năm 1928.
Bốn mươi năm sau, cùng một người đó giờ chỉ còn da bọc xương nằm trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.