NGƯỜI RUỒI - Trang 154

“Đó là Konrad Jensen. Ông ấy đã quá sợ hãi vào ngày hôm qua, anh thấy

đó. Ông Konrad tội nghiệp thậm chí không dám bước chân ra khỏi cửa nhà
mình và sẽ không mở cửa cho đến khi kiểm tra ba lần để chắc ăn người gọi
cửa là tôi. Tôi đã đi chợ cho ông ấy và gọi cửa để giao đồ vào buổi trưa
hôm nay. Ông ấy đã nhất định phải là giữa trưa, để còn biết đó là tôi. Tôi
lên đó đúng 12 giờ trưa. Tôi bấm chuông cửa vài lần nhưng ông ấy không
mở cửa, thế nên tôi bắt đầu thấy lo lắng. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng có thể ông
ấy chỉ ngủ quên hoặc đã lẻn ra khỏi nhà trong khi tôi đi vắng. Nhưng bây
giờ đã quá 2 giờ chiều mà ông ấy vẫn không trả lời điện thoại, không lên
tiếng khi tôi bấm chuông hoặc gõ cửa, nên tôi thật sự lo sợ điều gì đó
khủng khiếp đã xảy đến cho ông ấy. Tôi có chìa khóa nhưng không muốn
vào nhà trước khi anh nói rằng tôi nên làm thế. Và chỉ có Chúa mới biết
liệu tôi có dám đi vào đó một mình, ngay cả khi anh bảo thế, vì tôi không
thích việc này chút nào hết!”

Giọng của bà tăng tới cao độ của giọng nữ cao, sau đó im lặng và tiếng

thở nặng nhọc quay trở lại.

Tôi mất vài giây để tập hợp những suy nghĩ của mình và một lần nữa

thấy lại gương mặt như bị tra tấn của ông Konrad Jensen vào đêm hôm
trước. Tôi không thể tưởng tượng được sức mạnh quái quỷ nào có thể giúp
ông ta rời khỏi căn hộ của mình trong vài tiếng hôm nay. Và tôi cũng đang
rất muốn rời xa điện thoại và văn phòng của mình. Thế nên tôi bảo bà cầm
chìa khóa ngồi chờ sẵn; tôi sẽ đích thân lái xe đến và chúng tôi sẽ vào trong
căn hộ. Bà Randi cảm ơn tôi rối rít và một lần nữa nói rằng tôi thật là một
người tốt, đồng thời cam đoan không rời vị trí một giây nào cho đến khi tôi
đến. Ơn trời, chiếc điện thoại vẫn im lặng khi tôi lao ra khỏi văn phòng của
mình.

Chỉ khi đến được xe tôi mới nhận ra mình đã quên không đem theo khẩu

súng công vụ. Tôi do dự một lúc rồi quay lại để lấy nó. Tôi không mong
chờ sẽ có một cuộc đọ súng trong căn hộ của ông Konrad Jensen, nhưng tự
nhắc mình rằng nếu tôi được vũ trang, điều đó có thể trấn an bà Randi và
những cư dân khác. Sự thật là bà vợ ông gác dan đã truyền một chút nỗi sợ
của bà sang tôi. Nếu không có súng, tôi cũng không muốn liều lĩnh đi vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.