NGƯỜI RUỒI - Trang 159

trong số những người sống trong tòa nhà là một nhân viên của Đại sứ quán
Mỹ và rằng tôi đã nói với họ anh ta không phải là đối tượng tình nghi;
nhưng cho đến khi nào thủ phạm bị bắt giữ, tôi đã yêu cầu anh ta luôn sẵn
sàng để được thẩm vấn như một nhân chứng. Ông sếp đang thoải mái của
tôi lập tức tỏ ra ủng hộ, và nói thêm rằng người Mỹ chắc chắn phải hiểu
trong những tình huống như vậy thì điều quan trọng là phải phối hợp với
cảnh sát của các nước đồng minh. Sếp cảm ơn tôi đã bảo toàn tính chính
trực của lực lượng cảnh sát và ngăn chặn những câu hỏi khó một cách
không cần thiết của cánh báo chí. Nếu có điều gì cần nói thêm về vụ án, tôi
chỉ việc chuyển lại cho sếp và yêu cầu người Mỹ ở Na Uy hợp tác trong
cuộc điều tra. Ông sẽ không gặp vấn đề nào khi tuyên bố điều này trên
những phương tiện truyền thông quốc gia, Bộ Ngoại giao và báo chí Na Uy,
nếu cần.

Không gì có thể che giấu niềm vui sướng của tôi. Sếp và tôi chúc mừng

lẫn nhau ba lần nữa cho thành công rực rỡ này, trước khi tôi lâng lâng quay
về văn phòng của mình.

5

Nằm trơ trọi giữa bàn làm việc của tôi là một bao thư màu trắng đơn giản,
với dòng địa chỉ được viết nắn nót và một con tem. Lá thư thật ngắn ngủi.

Ngày 7 tháng 4 năm 1968
Gửi ngài Thanh tra cảnh sát Kolbjorn Kristiansen
Người duy nhất ở số 25 phố Krebs đã khai thật với anh là ông

Konrad Jensen.

Patricia Louise I. E. Borchmann

Thật không thể nào không phá lên cười trước đoạn văn ngắn ngủi và

nghiêm túc đó. Tôi đã quên cô gái trẻ Patricia trong cơn phấn khích sau cái
chết của ông Konrad Jensen và niềm vui sướng khi giải được vụ án mạng bí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.