NGƯỜI RUỒI - Trang 223

NGÀY THỨ CHÍN

6

Theo dấu bóng ma dẻo chân thời chiến

Vào thứ Sáu Tuần thánh ngày 12 tháng 4 năm 1968, ngày làm việc của tôi
bắt đầu sớm hơn thường lệ. Lúc 8 giờ kém 10, tôi đã ở văn phòng và nhẹ
người khi không nhìn thấy lời nhắn nào. Đúng 8 giờ, tôi ra xe, sẵn sàng cho
hành trình đơn độc đến Thụy Điển. Tôi chạy xe ngang qua số 25 phố
Krebs, nơi mọi thứ dường như vẫn yên bình. Nhưng tôi thực sự cảm thấy
có chút gì đó bồi hồi khi rời Oslo.

Quãng đường tôi đi qua cứ trôi dần với một tốc độ ổn định. Xe cộ không

nhiều và các con đường đều sạch tuyết trước khi tôi đi lên vùng núi. Tuyết
đang tan, nhưng hai bên con đường đến Trysil là một phong cảnh mùa đông
tuyệt đẹp của Na Uy. Chốt kiểm soát nơi biên giới với Thụy Điển chỉ là
hình thức. Một cán bộ hải quan chào và vẫy cho xe qua mà không cần thủ
tục gì ngay khi anh ta thấy đó là một chiếc xe cảnh sát. Không còn bất kỳ
lính gác nào ở cả hai phía Na Uy và Thụy Điển. Tôi chợt nghĩ việc kiểm
soát này chắc hẳn phải nghiêm ngặt và đáng sợ hơn nhiều đối với những
người rời bỏ đất nước Na Uy bị chiếm đóng vì lo sợ cho mạng sống của
mình trong thời chiến tranh. Thật là một cảm giác kỳ lạ khi đi tìm những
dấu vết đã tan biến từ lâu trên mặt tuyết của một người dẫn đường bí ẩn
cùng hai người tị nạn mất tích khoảng hai mươi bốn năm về trước.

Khi đã ở trên đất Thụy Điển, tôi lái xe hàng dặm mà không thấy bóng

dáng con người. Rồi đột nhiên, một đồn cảnh sát xuất hiện sau góc cua.
Mới hơn 1 giờ chiều. Trên con đường nhánh có gắn dấu hiệu của cảnh sát,
và hai chiếc xe cảnh sát Thụy Điển không thể lẫn vào đâu được đang đậu
bên ngoài. Đồn này gần giống với một tư gia hai tầng nhiều hơn, và nằm
dưới chân sườn dốc của một thung lũng dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.