NGƯỜI RUỒI - Trang 229

“Một câu hỏi hay - tôi cũng thường tự hỏi về điều đó. Vào năm 1942 và

1943, đó dường như là một mối quan hệ tốt đẹp kiểu cha-con. Tôi thậm chí
từng nghe Chân nai nói về ông Harald Olesen như một người cha vài lần,
và ông ấy mỉm cười chấp nhận như vậy. Nhưng rõ ràng Chân nai không
phải là con trai của Harald Olesen. Ông ấy từng nói với tôi một lần là buồn
thay ông ấy không có con, điều này cũng được xác nhận trên báo chí sau
khi ông mất. Tôi nghĩ rằng có lẽ trong thời kỳ chiến tranh đó, Chân nai
giống như là cậu con trai mà ông ấy luôn ước ao có được. Do vậy tôi hình
dung Chân nai là đứa trẻ mồ côi, đặc biệt khi cậu ấy không bao giờ kể về
gia đình mình. Nhưng dĩ nhiên cũng có thể là do cậu ấy cẩn trọng.”

Mặc dù còn rất trẻ, dường như Chân nai đã rất giỏi che đậy các dấu vết

của mình sau chiến tranh. Điều này hé mở những mối liên hệ trực tiếp với
kẻ sát nhân bí ẩn năm 1968.

“Vậy là lần cuối cùng ông thấy Chân nai ở đây là vào mùa đông năm

1944. Có phải đó cũng là lúc cô Sara Sundqvist đến đây?”

Ông ta gật đầu lần nữa nhưng đột nhiên sầm mặt lại.
“Vâng, nhưng để nghe câu chuyện đó, anh cần phải ra ngoài với tôi.”
Không đợi câu trả lời, Hans Andersson đứng lên, vớ lấy cái ống nhòm

trên bàn và đi theo hành lang ra cửa chính. Tôi cầm lấy quyển sổ tay và nối
gót ông.

5

Hans Andersson và tôi đứng kế nhau nhìn lên sườn thung lũng vẫn còn phủ
đầy tuyết.

“Cái thung lũng này tuyệt đẹp vào những ngày thời tiết tốt như hôm nay,

nhưng những ngọn núi có thể là địa ngục khi những cơn bão tuyết quét
qua,” ông nói.

Tôi gật đầu đồng tình với hy vọng rằng ông sẽ tiếp tục. Tôi càng lúc càng

nôn nóng muốn nghe thêm về những trải nghiệm chiến tranh của nhân vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.