NGƯỜI RUỒI - Trang 269

cái áo khoác đi mưa màu xanh dương có mũ trùm đầu và quấn một cái khăn
choàng quanh mặt, nên tôi không thể nhìn thấy gương mặt anh ta. Tôi đã
linh cảm một tai họa; nói thật lòng, tôi cảm thấy nó giống như Ngày Phán
Xét vậy. Tôi chạy vội xuống cầu thang, trùm mền và chụp một cái gối lên
đầu, hy vọng vào điều tốt nhất. Tôi không sốc khi nghe tiếng súng nọ và
thậm chí còn ít sốc hơn khi anh đến trước cửa và nói với tôi rằng ông ta đã
bị giết.”

Tôi nhìn Sara với ánh mắt nghiêm khắc và đe dọa, nhưng chỉ bắt gặp đôi

mắt van vỉ và kinh hãi.

“Cô có biết đó là ai không?”
Cô ta buồn bã lắc đầu.
“Cho đến giờ tôi vẫn nghĩ…”
Sara cụp mắt nhìn xuống và im lặng. Tôi phải húng hắng vài tiếng trước

khi cô tiếp tục.

“Vâng, đôi chân rõ ràng là của một người đàn ông. Người đó cao cỡ tôi

nhưng không thể nhìn thấy gì nhiều do cái áo và chiếc khăn quàng. Thoạt
đầu tôi nghĩ đó là một người lạ đến từ bên ngoài, nhưng rồi anh đến và nói
rằng hung thủ ắt phải là người ở trong tòa nhà. Điều đó càng làm cho tôi sợ
thêm. Ông Konrad Jensen thì quá thấp, Darrell Williams quá cao còn
Andreas Gullestad không thể đi được. Như vậy có nghĩa là không ai ngoài
Kristian, người đã quay trở lại trong bộ dạng cải trang để không bị phát
hiện.”

Lập luận cũng khá hợp lý, dĩ nhiên trừ phi người cháu trai hoặc ai khác

đã xoay xở để lọt vào tòa nhà từ bên ngoài. Nhưng tôi không còn dám suy
diễn điều gì trong vụ án này nữa.

“Liệu đó có thể là ông Konrad Jensen trên đôi giày đế cao hoặc gì đó

tương tự không?”

Cô lắc đầu lần nữa.
“Không, không. Có một điều cho thấy người đó ở ngay bên trong tòa

nhà. Người đàn ông mặc áo khoác đi mưa không mang giày - hắn ta chỉ
mang vớ đen mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.