NGƯỜI RUỒI - Trang 276

với ông ta và họ cho đến cuối cùng. Chúng tôi hy vọng sẽ giữ được mạng
sống khi cơn bão bắt đầu quét tới và ba tên lính Đức quay về, nhưng ba tên
còn lại vẫn tiếp tục và càng lúc càng tiến đến gần mình. Chúng tôi đã nghĩ
đến việc ẩn náu ở đỉnh núi, nhưng bọn chúng đã thu hẹp khoảng cách trong
khi chúng tôi kéo những người tị nạn lên theo mình. Chúng bắn vào chúng
tôi từ phía dưới khi chúng tôi cuối cùng cũng lên đến đỉnh. Sau đó mọi thứ
nhanh chóng không thể nhìn thấy được nữa, và gần như không thể tiếp tục
di chuyển trong bão. Tôi biết đích xác chúng tôi đang ở đâu - chỉ vài dặm
cách biên giới Thụy Điển - nhưng chúng tôi không thể nào đến được đó
cùng những người tị nạn trong cơn bão tuyết dữ dội. Chúng tôi nấp suốt
đêm sau một mỏm đá với hai người tị nạn càng lúc càng tuyệt vọng và một
đứa trẻ đang khóc, thừa biết những kẻ săn đuổi có thể tìm thấy mình bất cứ
lúc nào. Chúng tôi ngồi đó hàng giờ liền, mỗi người một khẩu súng trong
tay, sẵn sàng nhả đạn nếu bị tấn công. Cuối cùng chúng tôi đánh liều đi tiếp
vào buổi sáng, khi cơn bão đã yên. Ông Harald hy vọng rằng tốp lính Đức
đã bỏ cuộc, nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Thật khó để từ bỏ cuộc săn khi bạn
đã đi quá xa và đến quá gần. Chúng tôi nép vào nhau, kiệt sức và căng
thẳng, đúng lúc chuyện đó xảy ra.”

Chúng tôi nín thở lắng nghe. Anh ta nuốt nước bọt vài lần trước khi tiếp

tục.

“Tôi vẫn không biết chính xác điều gì đã xảy ra nhưng đột nhiên Harald

Olesen và người đàn ông đi cùng chúng tôi cãi nhau lớn tiếng. Một phát
súng nổ vang. Ông Harald Olesen đứng đó, tê liệt với khẩu súng bốc khói
trên tay, trố mắt nhìn vào người đàn ông đã chết nằm trên tuyết. Và rồi tôi
thấy người vợ của người tị nạn vừa ngã xuống đó thét lên và vung nắm tay
lao vào ông Harald. Không kịp suy nghĩ, tôi bắn vào đầu chị ta. Từ bấy đến
nay tôi vẫn thường tự hỏi tại sao tôi bắn người phụ nữ đó. Tôi ngước nhìn
ông Harald, không phải chỉ như một người lãnh đạo mà còn như một người
cha vậy. Bản năng của tôi là bảo vệ ông ta trong mọi tình huống. Nhưng lúc
đó, chị ta không có vũ khí, và tôi biết rõ như thế. Thế nên câu trả lời phải là
tôi đã sợ rằng tiếng la hét của chị ta có thể khiến tốp lính Đức biết được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.