NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 214

người ăn mày vẫn đang đứng xếp hàng nhìn chúng tôi với ánh mắt sợ hãi.
Tốt, nếu kết thúc như thế thì tốt rồi.
Có lẽ là vì quá ồn ào, bỗng có một nhóm người mặc đồ vest đen ùn ùn kéo
đến đây. Tôi chợt hiểu ra, hoá ra những người này đã thúc đẩy trang phục
veston ở Hàn Quốc phát triển, những tên này là sinh mệnh của ngành kinh
doanh trang phục vest .
Tóm lại, bốn năm tên mặc đồ vest đen này đã phát hiện ra chúng tôi: "Hai
đứa đó là gì?"
"Là gì? Khùng à?!" Ngân Hách nói khẽ.
"Này, bọn áo đen! Mau cút đi! nếu không muốn giẫn lên đồng bọn mà đánh
nhau?" Nghe tôi nói, bọn chúng lặng lẽ nhìn ba tên bị đánh thê thảm, trong
mắt bọn chúng bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Chúng tôi và bọn người này chuyển đến một hẻm khác. Tôi phát hiện một
quán bar bên cạnh trông rất quen, đây chẳng phải là quán bar mà Thái
Nguyên nói với tôi lần trước sao? Tôi nhìn qua bên cạnh, bọn người từng bị
tôi đánh tả tơi hoa lá đang kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nhoẻn miệng cười với bọn chúng: "Đã lâu không gặp, chắc không bệnh
tật gì chứ?"
Bọn chúng thật sự hoang mang, sợ hãi.
"Ngân Hách, để tớ ra tay."
"Để tớ."
"Tớ nói để tớ mà?"
"Tớ nói để tớ?"
"Thôi được, chúng ta chia đôi, như thế có hiệu quả hơn."
"Thế cũng được. Tớ bên phải."
"Thế tớ đánh bên trái."
Nghe chúng tôi nói, bọn người không quen chúng tôi tỏ ra lúng túng:"Đầu
chúng mày bị té nên không bình thường à?" Cái tên hình như là tên đầu sỏ
hét lớn.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đánh xong rồi mới biết. nếu tao thắng tụi
mày phải thả những người ăn mày này. Nếu tao thua, tao làm ăn mày cho
tụi mày thì được rồi. Hì hì...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.