NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 22

tôi nhìn thấy hắn, lại thêm thấy thầy giáo đang khen ngợi hắn! Xem ra tên
này không tệ, đến trường sớm thế, lại không bị lạc đường. Tôi nhìn sững
Ngân Hách.
“A, đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
Tôi được thầy giáo chào đón nồng nhiệt, đến đứng cạnh Ngân Hách. Cậu ta
làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Thầy nhìn tôi và Ngân Hách , nói: “Nghe nói hai em là chị em họ, nhưng
không giống nhau chút nào.”
“Cho nên, em cảm thấy may mắn vô cùng.”
Ngân Hách trả lời thế đấy! Tên vô lại này. Có đem bắn tôi, tôi cũng hận
hắn.
“Huệ Bân may thật, có thể học cùng trường với em họ.”
“Dạ phải…cái gì?”
Tôi chưa kịp hỏi lại, thầy đã nhìn hắn: “Ngân Hách, em học lớp 4 khối 11.”
*******
Ô, sao có thể như thế được. Người “hiền lành, yếu đuối” như tôi lại bị hắn
đùa giỡn? Hắn không phải học lớp 4 khối 12 mà là lớp 4 khối 11. Hóa ra
hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi.
“Ưm…”
Rắc!
“Huệ Bân. Có việc gì không vui à? Sao lại làm hư bút chì?”
“Hả? À, không có, ruột bút chì không biết sao bấm không ra.”
May là sáng nay, hắn học 3 tiết liền. Lúc thầy cô giảng bài, tôi không nghe
lọt chữ nào cả, lại thêm cây bút chì cũng bị hư. Tôi đưa ra một quyết định
trọng đại: trốn học! Tuy nếu không may gặp phải giám thị thì tôi chế chắc,
nhưng với tâm trạng như thế này, tôi quả thật không thể kiên trì đến hết tiết
học thứ 8.
Xong tiết thứ 3, tôi xách cặp đi tìm thầy chủ nhiệm. Thật không may.
“Thầy chủ nhiệm của em ra ngoài rồi.”
Hết cách, tôi đành phải mang cặp đi xuống lầu. Tôi căm giận nhìn bức
tường. Nữ sinh bình thường không trèo qua được. Nhưng đừng quên, tôi có
phải nữ sinh bình thường đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.