NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 319

“ Hả? Chỉ một mình anh ...... uống.”
“ Ừ”
Người phục vụ hình như không thích giọng điệu nói chuyện của Ngân
Hách, anh ta nhíu mày, bưng rượu và bia đến chỗ đặt trước mặt Ngân Hách.
Ngân Hách nhìn chai rượu, sau đó mở nắp, rót đầy và uống.
Khi uống ly rượu đắng chat vào miệng, có lẽ vì lâu quá không uống, cũng
có lẽ vì tim nhói đau, Ngân Hách nhíu mày. Uống một mình rất lâu, lúc mi
mắt sắơ sụp xuống, anh ta lấy điện thoại ra. Nhìn màn hình điện thoại,
Ngân Hách lẩm bẩm một mình.
“ Ngay cả một tin nhắn cũng không có?....”
Ngân Hách đành xem những tin nhắn trước đây của Huệ Bân. Những tin
nhắn thú vị của Huệ Bân gửi đều được lưu trong máy. Một giọt nước mắt
chảy ra từ khoé mắt Ngân Hách, lưỡng lự một chút, rồi anh nhấn nút xoá.
“ Xoá tất cả tin nhắn.?” Máy hỏi.
“ Không. Xem lại lần nữa, chỉ xem một lần...”
Cứ như thế, Ngân Hách xem đến nỗi thuộc cả nội dung tin nhắn, không nỡ
xoá đi, anh đóng điện thoại lại, bỏ vào túi.
“ Tôi điên mất.....”
Cho dù uống say rồi cũng chẳng có ích gì, Ngân Hách lắc mạnh đầu. Nếu
lắc đầu mà có thể lắc văng ký ưc ra ngoài thì tốt biết mấy? Nếu nó thế mọi
ký ức ra thì hay biết mấy.
“ Anh ơi, xin lỗi. Chúng tôi sắp đóng cửa rồi.” Nhân viên phục vụ nói.
Ngân Hách đứng dậy trả tiền rồi lắc lư đi ra khỏi quán. Nhìn con đường
dưới chân cũng lắc lư theo mình, Ngân Hách dựa vào cột điện bên đường.
Cơn gió lạnh thấu xương vỗ vào má anh, như muốn làm anh ta phấn chấn
tinh thần. Ngân Hách sụt sùi, rồi nhìn lên trời hét lớn:
“ Tớ nhớ cậu đến sắp phát điên rồi !!!”
** * ** * **
Hôm Huệ Bân thi đại học, Ngân Hách đến gần trường thi của cô, lặng lẽ
nhìn Huệ Bân bước vào phòng thi. Anh ta sợ Huệ Bân nhìn thấy nên nấp
sau cột điện, tim đau nhói như bị bệnh vậy. Không có chỗ nào có thể nhìn,
không còn chỗ nào có thể gửi gắm tình cảm, ánh mắt anh càng trở nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.