NGƯỜI SAO HOẢ - Trang 196

căng lên.

Kéo, duỗi, giãn, yếu dần đi…


***


Nhật trình: Sol 119

Tối qua tôi thức giấc trong sự rung động của căn Hab.

Cơn bão cấp trung kết thúc bất ngờ như sự bắt đầu của nó. Chỉ là một

cơn bão cấp 3 với sức gió 50km/giờ. Không có gì đáng lo ngại. Nhưng, tôi
vẫn có một chút luống cuống vì nghe tiếng gió hú, nhất là khi tôi đã quen
thuộc với sự tĩnh mịch hoàn toàn.

Tôi lo lắng về Pathfider. Nếu cơn bão làm hư hỏng nó, tôi sẽ mất liên lạc

với NASA. Theo logic thì tôi không nên nghĩ ngợi. Nó đã nằm trên bề mặt
cả vài thập kỷ. Một chút gió hiu hiu chẳng làm được gì nó cả.

Khi tôi ra ngoài, tôi xác định được rằng Pathfinder vẫn còn hoạt động

bình thường trước khi tiếp tục phần công việc phiền não đẫm mồ hôi của
ngày hôm đó.

Vâng, mỗi cơn bão cát đem đến một nhiệm vụ chẳng trốn đi đâu được đó

là Phủi bụi các bản pin mặt trời. Đó là một truyền thống được những Người
Sao Hỏa nồng nhiệt chân thành như tôi luôn trân quý. Nó gợi tôi nhớ lại
thời gian lớn lên ở Chicago và phải xúc tuyết. Tôi sẽ nói lời cảm tạ đến bố
tôi; ông không bao giờ lập luận rằng những việc đó để xây dựng tính cách
con người tôi hoặc dạy dỗ tôi giá trị của việc lao động cật lực.

“Máy thổi tuyết quá mắc tiền,” ông thường hay nói thế. “Còn mày thì

miễn phí.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.