khi ấy anh ta đã suy dinh dưỡng sẵn rồi.”
“Còn nhớ điều này nữa,” Venkat nhảy vào, “Iris là một hệ thống nhào
lộn; anh ta sẽ phải lái xe vài ngày để đón nhận nó. Và tôi đoán là khi thật sự
đang chết đói thì chẳng dễ dàng điều khiển xe rover đâu.”
“Anh nói đúng,” Bác sĩ Keller xác nhận. “Trong vòng 4 ngày sau khi hết
sạch lương thực, anh ta sẽ khó mà tự đứng lên nổi chứ đừng nói gì đến
chuyện điều khiển rover. Ngoài ra, năng lực trí tuệ của anh ta sẽ giảm sút
nhanh chóng. Anh ta sẽ gặp khó khăn ngay cả trong chuyện cố gắng thức
tỉnh.”
“Vậy thì ngày hạ cánh không thể di dời rồi,” Teddy nói. “Maurice, anh
có thể lắp nó vào máy tăng thế trong vòng ít hơn 13 ngày không?”
Maurice suy nghĩ. “À thì… Thật ra chỉ mất 3 ngày để gắn thôi. 10 ngày
còn lại là để thử nghiệm và kiểm định.”
“Anh có thể giảm thời lượng đó xuống còn bao nhiêu?”
“Nếu có đủ thời gian làm thêm, tôi có thể giảm thời gian gắn máy xuống
còn 2 ngày. Đó là bao gồm thời gian vận chuyển từ Pasadena xuống Cape
Canaveral. Nhưng thời gian kiểm tra không thể rút ngắn lại. Vì nó phụ
thuộc vào thời gian. Chúng tôi vài kiểm tra rồi kiểm tra lại với những chốt
thời gian nhất định ở giữa để xem có gì biến dạng hoặc cong oằn hay
không. Nếu anh giảm lượng thời gian nhất định đó thì việc kiểm định sẽ bị
mất hiệu lực.”
“Những kiểm định này có thường phát hiện ra vấn đề hay không?”
Teddy hỏi.
Cả căn phòng rơi vào trong im lặng.