Nên tôi đun nước nóng lên bằng RTG và ta tạo ra một nguồn nhiệt dự
trữ, rồi tôi sẽ tạo ra những bong bóng khí truyền về qua nó. Bằng cách ấy
tôi không phải lo lắng khí ra vào từ đâu. Và tôi sẽ không phải xử lý tình
huống nhiệt độ thay đổi bất ngờ trong rover.
Khi thuốc Vicodin hết tác dụng, cái lưng tôi còn đau hơn trước nữa. Tôi
thật cần phải nhẹ tay chút. Tôi không thể cứ nốc thuốc kiểu này. Nên tôi sẽ
ngưng việc lao động nặng nhọc trong vài ngày. Về việc đó, tôi đã có một
sáng chế nho nhỏ cho riêng mình…
Tôi lấy cái giường cũi của Johanssen và cắt cái võng ra. Rồi tôi bọc vải
bạt dư của căn Hab vào khung giường, tạo ra một cái hồ bên trong, với vải
bạt dư ra trên mép giường. Tôi lấy đồ chặn lại phần vải dư, giờ thì tôi có
một cái bồn tắm kín không rỉ nước.
Chỉ tốn chừng 100 lít nước để đong đầy cái bồn cạn.
Rồi tôi chôm cái ống bơm từ máy lọc nước. (Tôi có để sống dài dài mà
không cần máy lọc nước hoạt động). Tôi nối nó với máy đun nước RTG, và
tôi đặt cả đường ống ra lẫn đường ống vào vào trong bồn tắm.
Vâng, tôi biết chuyện này điên rồ lắm, nhưng từ hồi ở Trái Đất lên đây
đến giờ tôi chưa được tắm bồn, và cái lưng tôi đau điếng đây. Ngoài ra, tôi
sắp phải ở với chiếc RTG những 100 sol. Một vài lần vậy cũng chẳng chết
ai đâu. Đó là giải thích duy lý rác rưởi của tôi và tôi vẫn giữ nguyên ý kiến.
Phải mất đến hai tiếng để đun nước nóng lên 37 độc C. Khi nhiệt độ lên
đến đó, tôi tắt máy bơm và leo vào trong. Ôi chao, tôi chỉ có thể nó “À…”
Làm quái gì mà tôi không nghĩ ra việc này từ sớm nhỉ?
Nhật trình: Sol 207